Tuổi nhỏ ai cũng có thần tượng. Những năm chín mươi, thần tượng
của giới trẻ là ca sĩ Việt Nam, là Lam Trường, Đan Trường, sang sang hơn tí thì
là Backstreet Boys, N’sync, con trai thì thích cầu thủ nào là Hồng Sơn, Lê Huỳnh
Đức, hay Beckham, Ronaldo. Những con người của thế hệ đó rồi cũng lớn lên, cũng
cơm, áo, gạo, tiền. Thần tượng vẫn còn nhưng từ người chuyển sang vật LV,
Lexus, Apple, hay tiền.
Khi phương tiện truyền thông phát triển đủ để có người viết
cả một cuốn sách với tựa đề “Thế giới phẳng”, và thế giới trở nên phẳng thật,
biên giới, khoảng cách, thời gian không còn là rào cản, quan hệ giữa các nước
trở nên thân thiết hơn thì sự tương tác giữa nền văn hoá của nước này với nước
kia gần như mạnh mẽ hơn, ở Tây hắc xì thì ở Việt Nam giật mình, ở Châu Phi hỉ
mũi thì ở Trung Quốc trùm mền. Và thế là thần tượng giới trẻ ở nước này dần dà
cũng gây được tiếng vang ở nước khác, có thêm một lượng người hâm mộ kha khá ở
khắp mọi nơi. Xét trên phương diện nào đó, cuộc sống như thế là thành công.
Có những người nhìn đâu cũng thấy thần tượng, nghĩa là những
người đó rất dễ quý mến người khác. Điều này không xấu, trong thế giới bạo lực
như ngày hôm nay, yêu thương nhiều một chút cũng tốt. Có những người khác lại
chẳng thần tượng ai, nghĩa là họ cảm thấy ai cũng tốt, nhưng chưa đủ để họ phải
hâm mộ. Vậy cũng hay, thái độ sống tích cực và rất có lập trường. Cũng có những
người suốt ngày chỉ muốn tẩy chay. Cũng không sao, nhưng hơi tiêu cực.
Khoảng thời gian gần đây, tức là mấy năm trở lại đây, báo
chí thường xuyên đề cập đến cụm từ “fan cuồng K-pop” hay bất cứ thứ gì có cuồng
với có pop. Thậm chí vấn đề này nóng tới mức còn trở thành một câu bình luận
trong kỳ thi quốc gia. Dĩ nhiên những người bị cho là “fan cuồng” thì sẽ ra sức
“ném đá”, còn những người được liệt vào hàng “anti” thì không ngừng trầm trồ và
múa bút.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Hãy thẳng thắn nhìn lại cuộc
sống của trẻ em Việt Nam thời đại @, đi học, đi học, đi học, chơi máy tính và
xem tivi, hình như đó là những điều duy nhất có trong thời khoá biểu của các
em. Người lớn rất cố gắng, cũng ráng hiểu trẻ lắm, nhưng báo cáo chưa viết xong
nên thôi chị Kính Hồng sẽ trông con giùm. Lớn lớn một chút, con trẻ phải có
không gian riêng, rồi dùng cái khái niệm “không gian riêng” đó để cô lập trẻ,
muốn làm gì cũng được, khi nào … hư rồi tính. Bài bạc, hút chích, tụ tập bây giờ
xưa rồi! Chỉ có dân tỉnh lẻ mới chơi trò đó! Thanh thiếu niên bây giờ là phải “games”,
sống thử, đi ra sân bay đón thần tượng…như vậy mới sành điệu.

Các em có lỗi vì phí phạm cuộc đời ngắn ngủi của mình, nhưng
xã hội có lỗi lớn hơn khi gieo cái mầm tai hại đó vào đầu óc các em.
Có lần tôi đi dạy trẻ lớp 1 kỹ năng sống, lúc tôi thông báo
cả lớp sẽ cùng múa hát với nhau một bài có em chợt la lên đòi nhảy “Gangnam
Style”, ngay giây phút đó tôi thấy tức cười, nhưng rồi câu chuyện đó cứ tái diễn
mãi trong đầu suốt cả tuần lễ sau đó, làm sao, làm sao, làm sao để trẻ con lại
được hồn nhiên.
Đã bao giờ bạn chơi trò “Chim bay – Lồng bay” chưa? Ở đơn vị
Hướng Đạo của tôi không chơi trò này vì đây là trò chơi phản giáo dục. Phản
giáo dục vì đi trái với lẽ tự nhiên, chẳng có con chim nào ngốc tới nỗi đã bay
ra khỏi lồng rồi lại giành nhau chui vào cái lồng khác. Nhưng lâu thật lâu trưởng
tôi lại cho tráng sinh chơi trò này với lời nhắn “chúng ta giống như những con
chim ngốc nghếch, từ bỏ tự do của một nhân vị để chui vào những cái lồng của tiền
tài, vật chất, địa vị, tham vọng…do chính mình giăng ra. Để rồi đứng trong cái
lồng tù túng và tưởng mình ngon.”
Tôi chỉ ước, trẻ con được là trẻ con, nghĩa là được yêu
thương, học tập và vui chơi đúng nghĩa, những cái lồng của người lớn, đừng nhốt
các em vào, vậy thôi.
-Tâm Vũ-