Tôi kể lại cho bạn tôi nghe về chuyến đi Ý chỉ cách đây vỏn
vẹn hai tháng. Tôi bất giác nhận ra, 60 ngày đủ để xoá nhoà đi rất nhiều thứ. Đi
là chuyện của chân và cảm xúc là chuyện của trái tim, nhưng khi chân đã không
còn tê nhừ thì cảm xúc cũng mờ phai theo. Vì vậy, trước khi quên sạch bầu trời
xanh thăm thẳm của Rome, hay những bức tượng tồng ngồng ở Florence, tôi quyết
tâm phải ngồi xuống viết ra những lối nhỏ mình đã đi qua. Bạn đừng đem so sánh
bài viết này với bất kỳ cuốn sách ký sự nào khác như của chị Giáng Uyên, chị
Phương Mai, Huyền Chip hay Trương Anh Ngọc, bởi vì thành thật mà nói, họ là
chuyên gia, còn tôi chỉ là kẻ tập sự háo hức, hớn hở và ngu muội mà thôi.
Roma
Tôi vẫn cứ tiếc hoài chuyện mình ở Rome những 1 tuần mà
không thể đến được “Spanish steps”, đúng, ở Roma, ở Ý, có cái chỗ gọi là “bậc
thang Tây Ban Nha”, tôi cũng từng thắc mắc với dân Ý sao kỳ vậy, bạn tôi cũng
chỉ cười cười nhún vai, tôi hỏi thêm ông cha người Ấn Độ, người đã gửi thư cho
tôi hỉ hả hứa sẽ trở thành hướng dẫn viên cho tôi bởi cha đã có mấy năm lăn lộn
đi học ở Roma, ấy vậy mà tại sao cái địa danh ấy gọi là như vậy cha cũng không
biết.
Tôi đã có 1 tuần lễ căng như dây đàn chạy theo chương trình
đã được hoạch định, với lịch làm việc còn hơn cả doanh nhân, bởi vì chẳng có
doanh nhân nào làm việc từ 7g sáng đến 3g sáng hôm sau và chỉ loanh quanh từ
phòng ngủ đến phòng hội nghị rồi xuống hầm làm việc. Ừ, tôi làm việc ở hầm, chất
lừ nhỉ?! Vì vậy, ngày cuối cùng, sau khi hoàn tất hết những công chuyện tạm gọi
là nghĩa vụ, sau buổi họp kéo dài 4 tiếng đồng hồ chỉ mặt nhau chửi rủ, chúng
tôi bắt đầu chuyến hành trình khám phá Roma tốc hành.
Đó, chính vì lẽ này mà tôi nói đừng có so sánh tôi với các
chuyên gia như chị Uyên hay Chip.
Nấn ná mãi, cuối cùng chúng tôi đến được hồ Trevi khi trời
đã sụp tối, du khách và cả người dân Ý nữa, đông kinh khủng. Du khách ai cũng
lăm lăm đồng tiền xu trong tay, có người chuẩn bị sẵn rất nhiều tiền lẻ để ném
nhiều lần, mỗi lần ném lại ước một điều khác nhau. Có hai câu chuyện về hồ
Trevi, câu chuyện thứ nhất nói rằng bạn hãy ném tiền xuống hồ này để đánh dấu lời
hứa sẽ quay lại Roma; câu chuyện thứ hai kể rằng hồ Trevi là hồ tình yêu, ném
tiền xuống để cầu duyên; tôi thích câu chuyện thứ hai hơn. Tôi quên đem theo đồng
xu 200 đồng Việt Nam dù đã chuẩn bị sẵn trong vali, nên đành ngậm ngùi móc đồng
2 euros ra chụp hình làm kiểu rồi cất vô, vì với 2 euro tôi mua được chai nước
suối và cũng ngang ngửa 60 ngàn đồng chứ ít gì. Chắc tại thấy tôi tội nghiệp,
chị bạn người Mã Lai dúi vào tay tôi đồng 50 sen của Mã Lai bảo tôi ném đi, vấn
đề không phải là tình yêu hay quay lại, mà là cảm giác mình vừa ước mơ một điều
gì đó thì thật tuyệt. Vậy là cầm đồng tiền trên tay, tôi cũng làm bộ nhắm mắt cầu
nguyện, nước Mã Lai có đủ dân tộc, mình không khoái người gốc Ấn, người gốc Hoa
cũng không hợp, Hồi giáo cũng không được, ái chà, hay là một anh trai Ý đang
làm việc tại Mã Lai nhỉ, vậy là tôi ném đồng xu xuống hồ vốn đầy tiền dưới lòng
hồ với lời ước “ước cho con gặp anh trai Ý đang làm việc ở Mã Lai tại Việt Nam”.
Chúng tôi đến đền Pantheon thì đã 8g tối, và hiển nhiên là
chúng tôi cũng chẳng biết bên trong đền trông ất giáp thế nào, chỉ biết rằng, về
đêm, quảng trường trước đền rất bình yên, trẻ con chạy chơi, những nghệ sỹ đường
phố chơi nhạc, chúng tôi, những đứa điếc không sợ súng, lượn lờ nắm tay nhau nhảy
trong tiếng nhạc, để thấy cuộc đời cũng đẹp lắm chứ.
Không kịp đến “the Spanish steps” nhưng chúng tôi cũng kịp đến
ngắm Fontana dei Quattro Fiumi, hồ nước đại diện cho 4 con sông lớn nhất thế giới
với câu chuyện kèn cựa thú vị của ông Gian Lorenzo Bernini và Michelangelo.
Tôi quay lại Rome sau cuộc hành trình Bắc tiến nước Ý. Tôi
nhớ buổi sáng nắng nhẹ khi tôi ngồi một mình ở Vatican, quảng trường thánh
Peter, ngắm bầu trời xanh ngút ngàn, nghe gió se se lạnh dù trời có nắng, nhìn
người qua kẻ lại, nhìn những dòng khách du lịch xếp hàng rồng rắn để vào trong
basilica of St. Peter. Nhìn lên những ô cửa sổ để đoán xem Đức Thánh Cha có phải
đang đi qua đi lại, bàn luận với các Đức hồng y không, hay Ngài đang cầu
nguyên, cũng có khi ngài vừa hắc xì xong, chẳng hạn vậy.
Roma đẹp hoa lệ , lúc nào cũng đông nghịt người, cả người bản
xứ lẫn khách du lịch, dân nhập cư. Roma của tôi đã lừa tôi hai cú quá mạng ở
nhà ga trung tâm và giữa đường phố lúc sáng sớm, nhưng dù vậy, Roma vẫn cứ đẹp,
vẫn cứ hiếu khách, vẫn cứ dễ thương như anh trai nọ phụ tôi khiêng vali xuống
metro, hay chị gái xinh đẹp chỉ tôi cách mua vé tàu hay bác gái đang đi chợ dừng
lại để chỉ tôi đường đến tu viện nơi tôi tá túc những ngày cuối cùng.
Tôi nhớ mấy cây cột vĩ đại ở Vatican, tôi nhớ những chuyến
xe bus dập dềnh lạn qua lạn lại đến nhức đầu, tôi nhớ tiếng “Buongiorno” mỗi buổi
sáng bước ra đường, tôi nhớ món kem Ý ngọt ngào, béo ngậy đặc trưng, tôi nhớ bầu
trời xanh Roma ban sáng và ẩm ướt đến run người ban chiều.
Tôi không chắc mình muốn quay lại Roma, vì triết lý đi chơi
của tôi rất đơn giản, đời mình ngắn không nên đi một chỗ hai lần. Nhưng tôi vẫn
sẽ ráng nhớ hoài góc đường Cornelia nơi tôi bị lạc, khách sạn Domus Pacis – chốn
bình yên với cái cầu tiêu kỳ lạ, quán ăn tàu nơi tôi được ăn món cơm đúng nghĩa
đầu tiên sau gần 1 tuần ăn thứ cơm risotto khủng khiếp….có quá nhiều thứ để nhớ.
Đừng quên, đừng quên, đừng quên…
-Tâm Vũ-