Tôi quyết định tham gia chuyến đi cùng với các bạn đến nước
láng giềng trong tâm trạng háo hức nửa vời. Tôi háo hức vì năm nay mình đã bắt
đầu một năm mới với chuyến đi trong mơ đến Ý, và sẽ kết thúc một năm thăng trầm
tại Singapore một quốc đảo nhỏ bé nhưng phát triển thuộc hang top trong khu vực.
Tôi kém háo hức vì chuyến đi này nuốt trọn kỳ nghỉ dài của tôi sau rất nhiều những
chuyến vác balo đi công tác bất tận, và những đêm miệt mài thức đến 2 – 3g sáng
để thực hiện các dự định cá nhân. Tôi mệt.
Thật ra tôi rất sợ đi máy bay, tôi ghét cái cảm giác nhộn nhạo
ruột gan mỗi khi máy bay cất cánh và hạ cánh, tôi ghét những lần máy bay va phải
những khối may, tôi ghét cảm giác mơ hồ mỗi lần nghĩ đến, có thể đây là chuyến
đi cuốc cùng của mình, hay mình sẽ rơi ở đâu đó giữa biển Đông. Tôi ghét cảm
giác hoang mang và không tự lèo lái được con đường mình đi. Nhưng nếu không vượt
qua những thứ vô thường như vậy, cá bé nhỏ không dám bơi ra biển lớn, hải âu sẽ
không bay xa, và người trẻ tôi cũng không đến những nơi mình chưa từng đến. Vậy
là cứ đi thôi.
Sân bay Changi tuy rộng lớn nhưng mọi thứ rất rõ ràng, bảng
chỉ dẫn, nhân viên sân bay, và cả những hành khách đến và đi cũng rất dễ chịu
khi ai đó hỏi đường. Tôi vốn không có cảm tình với người Singapore, tôi đã có dịp
làm việc chung với người Singapore vài lần nhưng toàn những ấn tượng không mấy
hay ho, nên tôi cũng chẳng mặn mà với họ. Tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến những ngày
sắp tới mình sẽ đến Malaysia bằng bus, gặp Melissa và những người bạn SIGNIS của
tôi, chứ thật ra trong đầu tôi chẳng có lấy một sự chuẩn bị cho Singapore.
Kéo vali mò mẫm đường đi từ tàu điện ngầm đến trạm xe bus
trong buổi tối mưa lất phất đủ để ướt đầu, ướt áo, chợt nghĩ giá mà có ai đó dừng
xe lại và cho đi nhờ thì hay biết mấy. Tôi chợt nhớ cái cảm giác cô độc và tuyệt
vọng cách đây 9 tháng khi tôi bị bỏ giữa đường ở đâu đó giữa thị trấn Grossetto
và Arcisdosso, dù lần này lê lết cùng tôi còn 2 người bạn đường nữa. Nói thật,
ai bảo đi dưới mưa lãng mạn chứ tôi thì bắt đầu phát quạu vì ướt. Tôi ghét bị ướt
khủng khiếp.
Xe đi từ Singapore đến Malaysia cũng giống xe đi từ Sài Gòn
đến Phnom Penh – 7 tiếng, bạn phải xuống xe hai lần ở cửa khẩu và ngủ một giấc
no nê sau đó. Bến xe tại Singapore được vận hành bởi các công ty vận chuyển
hành khách tư nhân gốc Hoa nên khá xô bồ và nhếch nhác, tôi được bạn bè cảnh
báo đừng có tin mấy tờ báo ca ngợi Singapore là đất nước văn minh an toàn, ở
đâu cũng vậy, thủ đoạn vô biên, phải hết sức cẩn thận tiền bạc. Chuyến xe của
chúng tôi khởi hành trễ 1 tiếng đồng hồ so với thời gian dự kiến, vé bị trùng lấp,
và bác tài thì không thể nói tiếng Anh, tôi ngồi cạnh một anh đẹp trai và “hách
từ trong nôi”, cũng may, trong túi luôn có chai dầu, nên tôi bình an đến Kuala
Lumpur.
Đến nơi từ lúc 5g sáng, trên
bản đồ chỉ bến xe chỉ cách ký túc xá chúng tôi đặt phòng có 20ph đi bộ,
vậy mà với trình độ tìm đường và kỹ năng đi lạc của tôi, tôi đã dắt bạn tôi đi
lạc những 2 tiếng rưỡi đồng hồ, chúng tôi đi qua đi lại trước cửa ký túc xá những
2 lần mà không nhận ra. Trời ở Malaysia sáng chậm và tối trễ, nên chúng tôi ngồi
thẫn thờ trong công viên vần Katsuri walk tầm 7g sáng mà trời vẫn mịt mờ, tôi mệt
và buồn ngủ ghê gớm, tôi đói và khát. Cảm giác vô gia cư thật khủng khiếp.
Phòng chúng tôi có 12 giường tầng, là phòng tập thể giá rẻ
dành cho dân du lịch bụi, nên suốt 3 đêm ở đó chúng tôi đón hàng xóm mới liên tục,
và thực tế, mọi người cũng chỉ xem cái giường là nơi để ngủ, nên mọi người cũng
đi suốt từ lúc trời sáng cho đến tối mịt. Chủ ký túc xá là người gốc Ấn nên lúc
nào trong không khí cũng thoang thoảng mùi nị rất khó chịu, mùi đặc trưng của
người Ấn, kiểu ngai ngái, và hăng hăng. Ra, giường, phòng ốc thì khá cũ kỹ,
nhưng cũng không đến nỗi nhếch nhác, nhà vệ sinh thì khá sạch sẽ, về độ an toàn
thì tương đối ổn vì chỉ có khách mới có chìa khóa phòng nên cũng không sợ kẻ
gian trà trộn vào phòng.
Tòa tháp đôi Petronas towers là niềm tự hào của người
Malaysia, kể từ sau sự kiện 11/09 tại Mỹ, tòa tháp đôi của Malaysia càng nổi tiếng
hơn nữa, chúng tôi đến vào dịp sau Noel và cũng là cuối tuần nên mọi trang trí
vẫn còn đó và dân chúng thì đông đúc khỏi chê. Vì là một đất nước hồi giáo nên
các trang trí Noel chủ yếu là cây thông, ông già Noel, tuần lộc, đèn đóm chứ
không thấy có hang đá, hay Chúa hài đồng, trong khi ý nghĩa thật sự của ngày
này lại mang tính tâm linh của người Kito Giáo. Đôi khi thật kỳ lạ khi nhìn một
cô gái đội khăn Hồi giáo lại mang tai tuần lộc tại một gian hàng nào đó trong
trung tâm mua sắm, kiểu giống như bạn thấy bà sơ mà mang giày cao gót vậy.
Ở Kuala Lumpur, chính quyền thành phố vừa bắt chước một ý tưởng của Luân Đôn, khi họ sáng kiến ra các chuyến xe bus miễn phí vòng quanh thành phố với tên gọi GOKL (go kuala lumpur) - các tuyến xe bus sẽ đi qua các điểm du lịch trọng yếu của thành phố, và hoàn toàn miễn phí, tài xế thì cũng rất chi là lịch sự, lại còn có cả wifi nữa, nhưng mà wifi thì dở lắm không dùng được đâu. Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là một cách quảng bá du lịch rất hay của người Mã Lai.
Ở Kuala Lumpur, chính quyền thành phố vừa bắt chước một ý tưởng của Luân Đôn, khi họ sáng kiến ra các chuyến xe bus miễn phí vòng quanh thành phố với tên gọi GOKL (go kuala lumpur) - các tuyến xe bus sẽ đi qua các điểm du lịch trọng yếu của thành phố, và hoàn toàn miễn phí, tài xế thì cũng rất chi là lịch sự, lại còn có cả wifi nữa, nhưng mà wifi thì dở lắm không dùng được đâu. Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là một cách quảng bá du lịch rất hay của người Mã Lai.
Chúng tôi đi lễ tại nhà thờ chánh tòa, Malaysia là một đất
nước đa tôn giáo, đa sắc tộc đúng nghĩa, trong đó người Công Giáo chỉ chiếm thiểu
số, hầu hết người công giáo có gốc từ thời Bồ Đào Nha đô hộ, hoặc là người nước
ngoài sống và làm việc tại Malaysia. Ví dụ như bạn tôi, nhìn chị rất đặc trưng
gốc Ấn nhưng thực tế gia đình chị có nguồn gốc từ Bồ Đào Nha từ thời xa xưa nên
gia đình chị cũng theo đạo Công Giáo. Các thừa tác viên, giúp lễ trong thánh lễ
cũng đa sắc tộc, người phương tây cũng có, người gốc Hoa cũng có, người gốc Ấn
cũng có, thánh lễ giản dị bằng tiếng Anh. Hôm đó cha giảng về ý nghĩa của “family”,
cộng đoàn được kêu gọi hướng về gia đình và những giá trị thiêng liêng của gia
đình, cầu nguyện cho những ai đang phải sống xa gia đình….chỉ mới là ngày thứ
ba tôi xa nhà, nhưng bỗng chột dạ nhớ mẹ, nhớ ba.
Lúc tôi lui cui mang giày chuẩn bị về, một em gái độ chừng 8
tuổi chạy lại mời tôi viên kẹo đường với lý do hôm nay là sinh nhật em. Bạn tôi
nói người theo đạo Hindu có một tập tục đó là vào ngày sinh nhật của mình, họ sẽ
đi mời kẹo với ý nghĩa rằng để lại chúng gì đó ngọt ngào cho đời. Tôi thấy ý
nghĩa này thật hay, vì vậy tôi tự hứa năm nay sẽ mời kẹo mọi người vào sinh nhật
mình. Bạn nhớ đòi kẹo tôi nha.
Vẫn còn nhiều thứ chưa kịp làm ở Kuala Lumpur, chắc tôi sẽ
quay lại đây một ngày không xa, để uống Teh Tarik, ăn Satay, và lần chuỗi mân
côi trong Batu Cave.
Malaysia sẽ không đẹp đến vậy nếu thiếu Melissa và gia đình
chị. Cảm ơn chị, Melissa!
-Tâm Vũ-