Thursday, March 25, 2010

Khi ta buong tay


Những đêm không gió, tiếng nước chảy vào bồn chứa, thỉnh thoảng mấy cái lá khô rơi đánh soạt, giậc mình thấy thời gian trôi.

Tối nay tắt đèn đốt nến tập sống lãng mạn, mở lại những bản nhạc cũ và mới, ngẫm thấy cuộc đời là sự đan cài mới cũ, yêu ghét, tốt xấu, hợp tan. Xem lại những tấm hình xưa cũ, những gương mặt còn mất, những kẻ xa người gần. Nhìn lại những cuộc hành trình đã qua, những giấc mơ đã thành và còn đó. Tất cả, âu cũng là phù du nhỉ, nhớ đêm nào vóc nắm cát trên tay, trôi tuột đi hết, những thứ cuộc đời…

Mỗi một bước đi tiến về phía trước, tôi biết mình đang đi xa hơn giấc mơ của đời mình. Có người đã từng nói về lý tưởng như chòm sao bắc đẩu, thứ không thể với tới nhưng sẽ lạc đường khi thiếu nó. Tôi đang lạc lối chăng? Đỉnh núi cao vời vợi, bao nhiêu lối lên đến đỉnh, tôi có đang tiếp tục lên đỉnh, hay đâu đó dưới vực?

Ôi những giấc mơ dài, rất dài. Những đêm mộng mị, tôi thường mơ mình bắt được chòm sao Bắc Đẩu của đời mình, hạnh phúc quá, nào ngờ cũng chỉ là những cánh đom đóm chập chờn trong đêm. Những giấc mơ hạnh phúc đến tê tái.


Tôi giữ giấc mơ đó cho mình trong đêm xa nhà, ngắm nhìn con sóng vỗ về, đi đâu về đâu, ngắm nhìn ánh đèn con tàu đánh cá khơi xa, đêm hè lộng gió và đầy sao. Nắm chặt cát trong tay, giữ được bao nhiêu những cát đó, còn lại gì khi đã mất hết? Những giấc mơ…

Nhớ đã từng đọc đâu đó rằng “giữ làm gì khi đã lỡ buông tay”…

Phải giữ, còn một hạt cát cũng phải giữ, giữ để lửa lòng đừng tắt.

..đêm nay, nhớ anh em Sông Hàn, nhớ những đêm lửa miệt mài, nhớ những tiếng cười vô tận, nhớ lửa đã từng rất ấm, nhớ ngày xưa lửa cháy dẫu gió có to, Sông Hàn, hai tiếng thiêng liêng nhỉ, lửa ơi..

-Tâm Vũ-