Saturday, November 6, 2010

Hồn gió



Tôi thường mơ về hình ảnh những đồi cỏ mênh mông, xa xa là cảnh biển bao la cùng với vùng trời thênh thang. Ở nơi đó, tôi là cánh chim phiêu diêu tự tại, thoát ra khỏi những khuôn phép, những ràng buộc xã hội và những trách nhiệm với đời, với mình.

Tôi thường thích thả hồn vào những bức ảnh, thường không có thật, vẽ về những chân trời thênh thang, bình dị, nơi chỉ có mây trời, cây cỏ và bình yên. Ở nơi đó, tôi có cảm giác mình là một loài cây bất động, run rẩy trong gió, sừng sững giữa trời, đón nắng và hứng mưa.

Tôi thường nhớ về những đêm bàng bạc sau trại, khi nhịp thở của em đã chậm chạp trôi cùng sóng biển, khi vạn vật gần như đã thôi làm việc, tôi mơ hồ nghe gió đập dữ dội trên mái lều, nghe dã tràng se cát, và ngắm những tảng mây lượn lờ che mặt trăng. Ở nơi đó, tôi là tôi, tựa lên trên nền cát lạnh, ẩm. Tôi về với thiên nhiên.

Tôi yêu tha thiết mùi củi lửa, hơi ấm hừng hực toả ra khi ngọn lửa dâng cao và tiếng tí tách khi củi bắt lửa. Âm thanh rộn ràng đó hoà cùng tiếng biển khơi ì oạp và tiếng cây lá thì thầm, tạo nên một khúc ca hoàn hảo cho những cuộc đời chưa trọn vẹn. Ngọn lửa cháy đó, lúc cao, lúc thấp, lúc mãnh liệt, lúc âm ỉ. Châm củi vào đám lửa đang sắp tàn, cũng như châm cho ngọn lửa lòng đừng tắt. Đừng tắt.

Và những giấc mơ dài, triền miên, lặp đi lặp lại trong những ngày trời trở gió. Những buổi đêm khi tiếng mưa mỗi lúc một lớn, những suy tư về cuộc hành trình đời người dường như càng nhập nhằn hơn. Rồi sẽ đi về đâu, đến đâu, những mơ ước để làm gì khi không thể thực hiện cơ chứ. Phải làm gì để đừng ngả tay chèo, liệu có nên tiếp tục bước đi khi biết quá rõ sẽ đến ngõ cụt? Vậy mà mưa thì vẫn cứ mưa, gió vẫn cứ vỗ về đêm, những dòng suy nghĩ cứ bất tận mãi.

Một bước tiến về phía trước, ngoái đầu nhìn lại để thấy những dấu chân in hằn sau lưng, tự hỏi còn bao niêu bước nữa phía trước cần phải đi qua. Những hoài nghi, những ngã lòng, ngọn đuốc trên tay có lúc leo lét bởi gió bởi giông. Cái gọi là bản ngã, cần phải triển nở đến mức nào mới nên được là “đại nhân”. Tôi không cần làm vĩ nhân, cái đó không dành cho tôi, tôi chỉ cần trưởng thành trong tâm tưởng, vậy thôi, chỉ thế thôi.

Lại mưa, lại gió, chợp mắt, ngày mai trời lại sáng.

-Tâm Vũ-