Sunday, September 12, 2010

Manila - Nhớ



Chuyến xe bus đặc biệt chở nhóm chúng tôi ra sân bay Cebu. Bầu trời Manila về đêm vẫn đẹp như ngày đầu tôi đến cách đây hai tuần. Dòng người bát phố hối hả, những đôi trai gái tươi cười, tay trong tay, tận hưởng chiều thứ sáu thanh bình, cũng là ngày lễ chung “closing Ramadan”. Không khí trên xe cũng được các trưởng lão hâm nóng bằng những câu chuyện vui, bài hát ngắn bởi ai cũng đang háo hức được trở về nhà, với chăn ấm nệm êm, với bát canh chua rau muống, với người thân thương. Tôi ngồi ghé sát mặt vào khung cửa kiếng, thì thầm lời tạm biệt Manila cũng như ngày tôi đến đã thì thầm chào buổi sáng Phi.

---

Về lại nhà đã hai ngày, vali gần như đã dọn dẹp xong, nhưng thỉnh thoảng lòng lại man mác nhớ về những con dốc Makiling. Tôi nhớ hình ảnh mình chui qua ách thử thách nhập trại với lời tự hứa sẽ dẹp bỏ bản thân, dẹp bỏ sĩ diện hão huyền, dẹp bỏ tính kiêu ngạo của bản thân để chỉ còn là một khoá sinh sẵn sàng học hỏi. Tôi nhớ khoảnh khắc Bảo Huynh mang vào cổ tôi chiếc khăn quàng trại, tôi đã xem đó là bước ngoặc đầu tiên cho hành trình dẫn đoàn về phía trước. Từ nay, tôi sẽ không còn đứng chông chênh trên ngọn đồi Hướng Đạo mà không biết đi về đâu nữa, tôi đã có tấm bản đồ cho riêng mình, tôi cũng đã có chiếc la bàn cho cuộc thám du Hướng Đạo.

Đội của tôi, biết kể sao đây về những người anh em xa lạ. Đó là những người lần đầu tiên tôi gặp gỡ, đó là những người rất khác với tôi, nhưng chúng tôi đã đến với nhau bằng tình huynh đệ Hướng Đạo chân chính, để cùng chờ nhau mỗi bữa cơm. Chúng tôi tự hào rằng chưa bữa cơm nào chúng tôi không ăn cùng nhau, chúng tôi tự hào rằng chúng tôi đã cùng đi ngủ và thức dậy cùng lúc.

Đội của tôi, chúng tôi đã tiến lên phía trước cùng nhau, học cùng nhau, chia sẻ cùng nhau những kinh nghiệm Hướng Đạo, những điều mà nếu không nói ra, chắc cả đời này tôi cũng không trải nghiệm được hết. Chúng tôi đã san sẻ công việc cùng nhau, cùng nhau chà nồi vì nỗi sợ bị mất tua danh dự vào sáng hôm sau. Chúng tôi đã cùng nhau bày vẽ ra nhiều thứ cũng vì … bệnh thành tích. ^^

Đêm qua mưa lớn quá, tôi bất giác bật dậy sờ vào mép mùng mà cứ như sờ vào mép lều trong đêm u tối Makiling. Mưa, món đặc sản Makiling mà tôi sẽ không bao giờ quên, cơn mưa dấm dẳng cả đêm, cứ như vợ chồng cãi nhau. Mưa làm kiến bò vào lều không biết đâu mà diệt cho hết. Mưa làm cho củi ướt không sao hông cho kịp khô mà nấu cơm. Mưa làm tan tành lửa trại đội của đội chúng tôi, làm chúng tôi phải chơi lửa trại trong nhà. Mưa làm áo quần chúng tôi ướt không khô nổi, phải đem hông khói, đến khi khô rồi thì toàn mùi khói nồng nàn. Mưa làm con dốc trước khu trại đội càng trơn trợt hơn… Mưa…

Sáng nay dậy sớm hơn thói quen thường ngày nhiều, tôi đành đi bộ ra công viên tập thể dục, đứng tần ngần trước cây cột đèn mà nhớ hình ảnh mọi người chào cờ mỗi buổi sáng. Tôi nhớ giọng điệu và cách phát âm tiếng anh pha lẫn tagalog của trưởng Tony, người đóng vai đội trưởng nhất trong suốt 4 ngày đầu trại. Rồi bật cười mình ngớ ngẩn, tôi đi dạo công viên hít ngửi mùi cỏ mới cắt mà không sao kéo tâm trí khỏi mùi cỏ cây sau mưa ở Makiling. Nhìn thảm cỏ xanh mướt mát trong công viên làm tôi chạnh lòng nhớ lại thảm cỏ nơi chúng tôi đã nằm dài tán chuyện cả đêm trong đêm đi thám du. Câu chuyện dường như vẫn còn tiếp tục đâu đó …

Đêm chia tay, mọi người xã trại, ai cũng thoải mái quậy phá, nhậu nhẹt “chút đỉnh” gọi la, kể cả ban huấn luyện cũng uống không ít rượu, ngầu ở chỗ uống mãi các trưởng vẫn không say, lợi hại! Chúng tôi uống rượu cùng nhau, ca hát cùng nhau, nhảy múa cùng nhau... Cuộc đời vui quá không buồn được! ^^



---

Sân bay Cebu không thênh thang như Suvarnabhumi của Thái Lan, nhưng trải dài trước mắt tôi là một lối đi thênh thang, biết khi nào sẽ quay lại đây với những người bạn Phi nồng hậu và hồn nhiên. Tiễn chúng tôi ở sân bay cũng là một trong những người đã đón tiếp chúng tôi ngày đến. Hành lý vốn đã dư cân lại càng trĩu nặng khi lòng lưu luyến không muốn đi. Tôi sững sờ nhận ra thời gian trôi nhanh quá!

Sài Gòn đón tôi bằng tiếng ngái ngủ, mẹ chờ tôi nơi đầu ngỏ, tôi biết mình vừa có một chuyến đi trong mơ, một chuyến đi mà mãi mãi sau này, nếu không do mất trí nhớ có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được.

Nhớ Makiling, nhớ Manila, nhớ scout shop nơi Đoàn Việt Nam “chơi sang”, nhớ SM mall of Asia đi cả ngày không hết. Tôi về lại Việt Nam với em tôi cùng túi ba gang đã đầy…

13/09/2010
-Tâm Vũ-
Hải Ngưu Thận Trọng