Monday, June 21, 2010

The foundation for a better life




Cái cây



Tôi chạy xe về trong một buổi trưa trời âm u gió. Con đường tôi về đi ngang qua cả cơ quan chị hai và chị ba, chưa kể đi qua cả ngôi trường từng là trường chung của ba chị em. Ngó vẩn vơ bên lề đường hai con bé nhỏ đang chia nhau cây kem, phía sau là bà mẹ đang chăm chú nhìn, thi thoảng đưa mắt nhìn đồng hồ, có lẽ chờ ai đó.

“Chúng ta thường lầm tưởng tình cảm gia đình cũng giống như một cái cây, một ngày nào đó ta quay lại và cái cây vẫn ở đó”. Thật ra câu này nguyên bản nói về tình bạn, nhưng tôi lại thấy hay hơn nếu nghĩ vào trường hợp của tình chị em, gia đình. Vậy nên tôi lấy và dùng theo ý mình.

Tôi có nhiều mối quan hệ bạn bè, mỗi lần gặp gỡ bạn bè mới, họ lại hỏi tôi nhà có anh chị em không, tôi có chị, hai chị tôi sinh đôi. Thế rồi họ hỏi rằng chị tôi có thương tôi không, và thường thì tôi có bối rối đôi chút vì câu hỏi này. Lẽ dĩ nhiên thì chị tôi thương tôi, nhưng điều đó đã lâu rồi tôi không cảm thấy mặn mà nữa. Có lẽ thời gian đã qua rất nhanh và khi con người ta lớn lên, người ta cố gắng chạy ra thật xa những mối ràng buộc cũ.

Người ta thường nhớ rất rõ những kỷ niệm với bạn bè, hay những “người dưng”, nhưng lại rất ít khi nhắc lại những ký ức đẹp với người thân. Thời gian, người ta luôn đỗ lỗi cho thời gian khi mọi thứ không trọn vẹn. Và tôi nghĩ cũng chẳng oan nếu thời gian không miệt mài gõ tích tắc.

Khi thời gian trôi đi, nghĩa là khoảng cách cũng xa hơn và có ít hơn những điểm chung để chia sẻ, khi quanh mỗi người là một thế giới riêng, trong thế giới đó, họ cảm thấy mình an toàn với quan điểm sống, sở thích, niềm vui và mơ ước. Đã có rất nhiều những khao khát thuở nhỏ bị vùi lấp, con người ta sợ rằng những người thân quen sẽ làm tung lớp bụi đó và những thứ bị quên lãng sẽ lại hiện ra.



Có lần tôi nằm mơ, ấy là sau khi tôi đọc cuốn “Hình hài yêu dấu”, tôi tưởng tượng mình sẽ chết mà không kịp nói với ba má tôi thương họ đến dường nào, tôi biết ơn ba má tôi đã luôn giúp tôi kiến tạo những kỷ niệm nhỏ bé, đậm đà, là hành trang theo tôi trên con đường đời. Tôi sợ không biết rồi chị tôi có nhớ tôi chăng? Liệu chị tôi năm năm nữa có ẵm con chị trong tay và chỉ vào tấm hình đã ố vàng và nói “đây là em của mẹ, lẽ ra là dì của con”. Rồi tôi chợt giật mình dậy, mồ hôi đầm đìa, hoá ra lúc tối trước khi ngủ tôi đã nằm sấp đọc sách rồi ngủ quên mất.

Đó là do tôi bị ám ảnh, và cũng do ngủ mà thiếu oxi nên bị ác mộng. Nhưng khi tôi đi vào phòng chị tôi, phòng ba má tôi để nghe những tiếng thở bình an, lòng tôi cũng dịu lại và thấy rằng rồi mọi thứ cũng sẽ ổn cả thôi.

Những cánh chim bay đi xa rồi cũng sẽ quay lại. Trái Đất quay cũng phải quay trọn một vòng. Và thời gian dù gấp gáp, vội vã cũng sẽ không thể xoá nhoà tất cả.

Tôi nhớ có lần ba tôi chỉ vào gốc cây trước nhà mà nói, đó là nơi đã chôn người lẽ ra là chú tôi, người đã không được sinh ra. Bạn thấy đó, ấy là người mà ba tôi chưa từng chơi bắn bi chung hay ăn chung, hay cùng đi học mà ba tôi vẫn nhớ. Chắc chắc chị tôi cũng sẽ nhớ về tôi còn da diết hơn thế, bởi đã có lúc chúng tôi chơi nhảy dây chung, ăn chung, ngủ chung và cả tắm chung nữa.

-Tâm Vũ-

Saturday, June 5, 2010

Vu vơ



Hôm nay là một ngày rất buồn thuộc loại “tôi buồn nhưng chẳng biết vì sao tôi buồn”. Thật ra cũng không hẳn là không biết, nhưng mọi thứ cứ nhùng nhằng, không rõ ràng và đặc biệt là không thể nói ra.

Lâu rồi không ghé vào trang web của anh Land, một anh bạn chỉ hơn mình một tuổi ấy vậy mà lý luận đời thì lại “già như trái cà”. Mình ít có cơ hội nói chuyện với anh này, bởi thời gian sống hai đứa khác nhau quá, cuộc sống cũng khác mà kỷ niệm chung thì bé tẹo. Nhưng mình và anh đồng cảm qua những lá tâm thư anh viết với nhan đề “Thư gửi em đội trưởng..”. Có đọc mới thấy, thời nào cũng vậy, ở đâu cũng thế, luôn có những người huynh trưởng trằn trọc vì đàn em. Có vậy để biết mình phải vững lái. Nhỉ?!

Rồi lại ghé qua trang web của chị Dương Thuỵ. Dương Thuỵ là một trong số ít những cây bút trẻ mà mình rất ngưỡng mộ. Bởi những nỗ lực của chị. Chị có một sự nghiệp vững chắc, chị có một gia đình với con thơ, và chị vẫn theo đuổi đam mê viết lách của mình. Đọc được câu này trong bài viết trên web chị : Each and every step you take must move you toward your goal. Cứ suy nghĩ hoài… Mình có đang tiến lại gần hơn giấc mơ của mình, mục đích của đời mình suốt 20 năm qua? Hay chỉ chạy vòng quanh đây đó và lạc?

Trước đây nghe tin Ngô Thị Giáng Uyên đóng blog, thấy cũng buồn buồn, mình không hảo lắm cái lối viết văn của chị, nhưng vẫn thấy hay mỗi lần đọc những gì chị viết, bởi nó thật và nó chất chứa một nỗi niềm của một người trẻ đang trên cuộc hành trình tiến về những giấc mơ của mình. Nhưng rồi hôm nay, cũng không kìm được lòng, cũng ghé qua thăm nhà chị Uyên một chút, thấy cũng không đến nỗi hoang tàn, nhưng bụi thì nhiều rồi. Đọc lại bài viết cuối cùng của chị cách đây 3 năm, luôn có gì đó làm mình phải suy nghĩ. Chị Uyên à, sao tự dưng lặn lâu quá!

Và rồi sực nhớ ra, những ngày buồn như vầy, phải ghé thăm chị Tư mới phải. Ý tôi là Nguyễn Ngọc Tư ấy. Tôi khoái cái giọng kể táu tếu của chị, những mẩu chuyện “nhà quê” nhưng thật quá, chắc tại chị lượm đâu đó trong cuộc sống. Đọc truyện của chị, cười rớt hàm răng, để rồi tới lúc gấp cuốn sách lại thấy cái ruột sao mà đau nhói vậy cà?! Nhà chị Tư hôm nay chưng hình Rạch Bộ Tời. Muốn làm một chuyến xuống miệt dưới cho đỡ rầu, Tư ơi!

Hôm nay buồn, viết lảm nhảm, thấy cũng bớt rầu…