Sunday, October 3, 2010

Đổi thay


Trưa nay gió giật, giông lớn trước khi trời bắt đầu đổ mưa xối xả, tôi miên man nhìn ra những cành cây oằn mình chịu gió. Những cành cây gãy lìa khỏi thân, tôi tự hỏi, có cách nào để cành lại liền như trước?

Chiêm ngắm lại những tấm hình cũ chụp với lớp, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, nhưng dường như những điều toàn vẹn đó chỉ là ký ức thì phải. Bạn bè ta, những con người đã tiến xa trên con đường của mình, đã không còn như ngày xưa. Chợt nhận ra, cuộc sống là đổi thay, là tranh đấu cho sự đổi thay đó.

Tôi bỗng thèm quay quắt mùi khói củi ấm nồng, dẫu cách đây một tuần đã được thưởng thức. Tôi thèm hơi ấm nóng của đám củi lửa bập bùng đó, trong vòng tay tình bạn và giữa trời đêm bao la. Bởi ở nơi đó, dẫu kim thời gian có trôi tuột đi, thì huynh đệ vẫn còn, vẫn ở đó sẻ chia cùng ta những phút giây thanh bình.

Tôi đã từng tự hỏi mình đến trong cuộc sống với mục đích gì? Tôi đã từ suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi này, và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không ngừng suy tư về điều này. Nếu nói mỗi con người được Thượng Đế đặt vào một khoảng của thời gian, ta chỉ có một khoảng ngắn ngủi để trôi cùng vạn vật, ấy thì cuộc đời ngắn ngủi thật!