Tuesday, June 19, 2012

Ba của con


Ba lớn lên trong gia cảnh đông anh em và thiếu thốn, ba hay kể chuyện lúc nhỏ cả nhà mua một tô phở rồi thêm nước vào rồi bỏ cơm vào ăn, hay chuyện ăn nước mắm pha muối. Ba lớn lên trong cảnh “cơm không lành, canh không ngọt”, là sự nhẫn nhịn của bà nội và sự bất đắc chí của ông nội. Ba lớn lên giữa hai chế độ của đất nước, là tìm mọi cách trốn nghĩa vụ, là bằng mọi giá phải đậu đại học. Ba lớn lên trong sự kỳ vọng tột cùng của ông bà nội và sự cậy trông của bốn cô em gái. Ba lớn lên và bước vào đời với bao mặc cảm, tự ti.

Ba trưởng thành trong một gia đình đông đúc và xô bồ nội ngoại, thỉnh thoảng ba lại nhắc tới ông dượng bà dì nào đó đã từng cho nhà ký gạo, lít mắm ngày xửa ngày xưa. Ba trưởng thành trong sự nghiêm khắc quá mức của ông nội và sự câm nín tột độ của bà nội. Ba trưởng thành cùng với lòng bất mãn, và những nỗi niềm hoài cổ, vọng ngoại. Ba trưởng thành cùng với những mơ ước và quyết tâm không chỉ của riêng ba. Ba trưởng thành và hiên ngang giữa đời dù xung quanh có bao nhiêu bão tố đi nữa.

Con biết đến ba là đôi tay vững chắc trong những trưa hè nắng nóng ba ru con ngủ. Con biết về ba như người đàn ông hoàn hảo nhất trên trần đời, ba là bác sĩ giỏi nhất trên thế gian, là nghệ sĩ ghi ta xịn nhất thế giới, là ông bố đảm đang nhất đời này, ba là người kể truyện ma hay khủng khiếp, lần nào ba kể truyện Vàng và máu con cũng bị mất ngủ, … ba là người nửa đêm thức dậy và tìm thấy con đang ngồi khóc trong tủ vì nhớ mẹ, ba là người phát hiện ra con bị té xe chỉ cần nhìn vào ngón chân của con. Ba là siêu nhân của đời con!

Con lớn lên cùng với tình thương bao la của ba, mẹ đi làm xa, mẹ đi công tác, mẹ vắng nhà, vì vậy con gần gũi ba hơn hết. Lần con lén lấy dao cạo râu của ba cạo cho trái cam hết sần sùi rồi bị đứt tay, cũng là ba ẵm con dù con đã 10 tuổi. Buổi trưa cúp điện con không chịu ngủ, cũng là ba thức cả trưa để quạt rồi gãi lưng cho con ngủ. Vừa giặt đồ vừa trả bảng cửu chương cho con cũng là ba, vừa đọc sách y khoa vừa canh con học anh văn cũng là ba. Tuổi thơ con là những hình ảnh không thể xoá nhoà của ba.

Ba không bao giờ nói ra, nhưng con biết trong ba chị em, ba kỳ vọng nhất ở con, ba mong con sẽ là bác sĩ, giống ba, biết sao được…con không có duyên làm “lương y” ba à (lang băm thì may ra)! Mất hơn cả năm trời ba mới có thể chấp nhận thực tế rằng con từ bỏ ý định thi y.

Ngày người cha, con mua đãi ba bánh su kem, nhỏ xíu mà thấy ba vui vui hẳn. Cảm ơn ba vì đã yêu thương con. Cảm ơn ba vì những lần ba thét ra lửa. Cảm ơn ba đã nhớ hết tất cả những kỷ niệm tuổi thơ con. Cảm ơn ba vì ba là chồng mẹ và vì ba là ba con. Mừng ba ngày người cha! Ngày mai con sẽ lại ủi áo sơ mi và áo bờ lu cho ba nhé!

-Tâm Vũ-