Viết về hành trình lớn lên
của ai đó thật khó khăn, viết về chặng đường mình đã đi qua còn khó khăn hơn nữa.
Tôi không nhớ nhiều về những khoá huấn luyện đầu tiên của mình, trong trí nhớ
mơ hồ, tôi chỉ nhớ rằng trại huấn luyện là nơi tôi không cần phải giả bộ mình
giỏi giang, trại huấn luyện là nơi mình có thể tạm gác lại những trách nhiệm,
lo toan hàng ngày, những chương trình sinh hoạt, hay những đợt kiểm tra chuyên
hiệu. Trại huấn luyện là nơi đẹp đẽ như vậy đó, mỗi lần về trại huấn luyện tôi
hạnh phúc lắm, giống như cảm giác của con đà điểu rụt đầu vào cát vậy, biết là
tạm bợ, biết là nhất thời, nhưng trốn cái đã.
Cũng giống như biết bao anh
em Hướng Đạo khác, tôi trải qua những năm tháng màu hồng với Hướng Đạo, khi sống
thắm thiết giữa tình huynh đệ trong sáng, những ngày vác ba lô lên vai vô tư, những buổi sinh hoạt tràn ngập tiếng
cười, những kỷ niệm mà cho đến tận bây giờ vẫn còn rất rõ ràng, và cũng trở
thành những tài sản vô giá động viên tôi tiến lên trong những lúc ngã lòng.
Thật đáng mừng vì Hướng Đạo
không phải thứ màu hồng đơn điệu, Hướng Đạo là bảng màu phong phú của một nghệ
sỹ bậc thầy, Hướng Đạo cũng có những tông màu trầm, lạnh, rồi những tông màu
sáng, ấm áp khác. Tôi đi trên con đường Hướng Đạo nơi những người anh em mỗi
ngày lại thêm một người từ bỏ cuộc chơi, trên con đường đó lắm lúc ồn ào, xô bồ
như chợ Tân Định mỗi sáng, nhưng cũng lắm khi vắng vẻ, thênh thang như đường phố
Cần Giờ lúc 8 giờ tối. Cũng có những lúc tôi cho rằng, thôi chắc cũng tới lượt
mình treo khăn rồi. Nhưng dễ gì tháo cái khăn, cây còi khi nhìn thấy nụ cười hồn
nhiên trẻ thơ, khi mỗi sáng Chủ nhật lại có ai đó đứng nghiêm trang chào chị.
Thời gian đầu tôi về trại
trường cũng giống như những bạn trẻ khác, háo hức, mơ tưởng về chiếc khăn rừng
và hai mẫu gỗ. Những ngày đầu đó tôi may mắn được các trưởng nâng đỡ, chắc cũng
tại vì Hướng Đạo xưa nay ít nữ, nên tôi được hưởng nhiều sự chiếu cố từ các trưởng,
những lỗi lầm của tôi cũng được các trưởng chỉ dạy nhẹ nhàng hơn, những thiếu
sót của tôi cũng trở nên nhỏ bé hơn, những ý kiến của tôi cũng được các trưởng
lắng nghe nhiều hơn. Tôi biết ơn những vị huynh trưởng đầu hai thứ tóc đã kê
vai cho tôi đi lên qua bao năm tháng, nếu không có sự động viên của các trưởng,
có lẽ tôi sẽ không có ngày hôm nay. Ngày hôm nay, chắc sẽ không có một Hải Ngưu
Thận Trọng hoạt bát và láu lỉnh như vậy.
Nhưng rồi Bạch Mã, Tùng
Nguyên, tôi nhận ra, chiếc khăn rừng và hai mẫu gỗ kia, không phải là vật phẩm
trang trí lung linh, đẹp đẽ, đó là trách nhiệm, đó là 32 đứa trẻ, đó là thách
thức. Tự dưng tôi thấy sợ. Tôi sợ trách nhiệm, tôi sợ tôi không đủ trưởng thành
để có thể bắt chước trưởng tôi kê vai cho các em lớn lên, tôi sợ mình làm gương
xấu cho trẻ, tôi sợ mình không đủ yêu trẻ để sống với các em giúp các em vượt
qua tuổi dậy thì đầy cạm bẫy, tôi bắt đầu sợ đủ thứ. Tôi cũng bắt đầu nhận ra
những áp lực vô hình từ phía các trưởng, tôi bắt đầu có nỗi sợ mới, tôi sợ làm
các trưởng thất vọng, tôi sợ các trưởng phải thốt lên rằng “trời, tưởng em nó
giỏi, ai dè…”.
Tôi cũng bắt đầu bước những
bước chân đầu tiên vào đời, tôi cũng như bao người trẻ khác, cũng cơm áo gạo tiền,
cũng phấn đấu, cũng lên chức, cũng bon chen. Lắm lúc cũng ngã lòng tự nhủ hay
là tạm nghỉ Hướng Đạo một năm để ổn định rồi đi lại nhỉ. Tôi cũng có những lúc
chạy loạn lên vì công việc, tập huấn, công tác, họp hành. Cũng có những ngày Chủ
nhật tôi đến với các em bằng thân xác mệt mỏi, đầu óc trống rỗng. Cũng có những
tối thứ bảy tôi ngồi đến hai ba giờ sáng vò đầu bức tóc tự hỏi sao phải sống khổ
như vậy, sao không dẹp hết đi cho khoẻ, thiếu mợ chợ vẫn đông mà. Nhưng tôi
không bỏ được, tôi nhớ ánh mắt em tôi, tôi nhớ nụ cười hiền của trưởng tôi, tôi
nhớ cái bắt tay rất chặt và ấm của trưởng tôi, tôi nhớ lời động viên “vu vơ” của
trưởng tôi lúc kết khoá. Hoá ra đặt xuống không dễ như tôi tưởng.
Tôi từng nghe nói “Già đi
là điều hiển nhiên, nhưng trưởng thành lại là lựa chọn”, ai nói tôi quên mất rồi,
nhưng tôi đã ghi lại câu này trong sổ tay để tự nhắc nhở bản thân. Không ai có
thể bảo da ơi đừng nhăn, tóc ơi đừng bạc, miệng ơi đừng móm, khớp ơi đừng đau;
tuổi già rồi cũng sẽ ập đến như xô nước ai đó vô tình hắc đi, không thể hốt lại,
không thể cứu vãng. Nhưng không phải ai già đi cũng sẽ trưởng thành, thực tế chứng
minh ngoài kia nhiều lắm những đứa trẻ sống lâu, vì vậy phải lựa chọn “tôi muốn
trưởng thành” và chấp nhận những hệ quả đi kèm, và trách nhiệm là một trong những
thứ đại khái vậy.
Trở về từ khoá huấn luyện
Huy Hiệu Rừng, tôi ngồi ngẫm nghĩ, sao mình không có cảm giác hớn hở nhưng ngày
xưa tưởng tượng nhỉ. Ngày xưa tôi nghĩ, khi nào tôi đi xong khoá huấn luyện Huy
Hiệu Rừng về chắc tôi sẽ phải tự hào lắm tôi trẻ quá mà, tôi giỏi quá mà, tôi xịn
quá mà. Nhưng thực tế hình như không phải vậy. Những gì tôi có bây giờ là những
dự định, trách nhiệm, và hoài bão. Tôi không biết con đường Hướng Đạo của mình
sẽ dài thêm bao nhiêu năm nữa, tôi không biết trong bao nhiêu năm đó tôi sẽ làm
được gì, tôi cũng không biết bao nhiêu năm nữa, Hướng Đạo Việt Nam sẽ lại có
tên trong danh sách thành viên của Hướng Đạo Thế Giới, điều mà từ lâu tôi đã
không còn mơ tưởng nữa. Tôi không có biệt tài đoán trước tương lai, nhưng tôi
là người có nghị lực và quyết tâm, tôi biết rằng, giây phút nào tôi còn mặc bộ
đồng phục, vẫn còn ai đó đến xin tôi tuyên lời hứa Hướng Đạo, khi tôi vẫn còn hạnh
phúc được vác ba lô lên vai và về với thiên nhiên, ngửi mùi củi lửa, tôi biết rằng
chừng đó, tôi vẫn sẽ cố gắng, ít nhất vì cái tôi cần trưởng thành, vì 32 em của
tôi, vì liên đoàn của tôi, vì đạo, vì châu.
Người ta nói dòng sông nào
cũng đổ ra biển, nhưng biển lại không đầy. Nhưng tôi biết, dòng sông tôi nhỏ
bé, cũng như hàng ngàng dòng sông nhỏ bé khác của anh em Hướng Đạo nếu vì biển
không đầy mà ngừng chảy thì biển sẽ cạn.
Tôi, chấp nhận những thách
thức của trách nhiệm và trưởng thành.
-Hải Ngưu Thận Trọng-