Sunday, July 6, 2014

Ghi chú số 2: Những kỷ niệm đánh rơi

Nhiều khi ngẫm nghĩ, đó là một buổi chiều đứng trước muôn trùng biển xanh, rồi xa xa đâu đó trong tiếng sóng biển vọng lại là tiếng còi, tù và, rồi là tiếng ai đó cười giòn tan, hay tiếng la hét chí choé. Nhiều khi thấy, đó là một buổi đêm ẩm ướt sau cơn mưa rào ban chiều, là tiếng hàng dương xôn xao, là mùi củi lửa thơm nồng, là bóng ai ngồi vai sát vai rì rầm. Nhiều khi mơ màng nhận ra, đó là một buổi sớm mặt trời vừa thức giấc đâu đó, là cơn gió liu riu thổi sương đọng trên lá, là tiếng ai đó ngái ngủ bình yên, hay tiếng võng đưa cọt kẹt.

Nhiều lúc tôi thấy mình sống bằng kỷ niệm, tức là một năm có 365 ngày, nhưng chỉ với lượng điện năng vài ngày góp lại, tôi sống khoẻ cả năm, hay chỉ vài năm hạnh phúc ngắn ngủi, tôi sống vui những ngày dài chán chường. Cuộc đời quả thật có nhiều cái vui, những niềm vui chóng vánh, nhanh đến nhanh đi, những nụ cười giòn tan, những trận nước mắt long trời lở đất nhưng rồi cũng chìm nghỉm, chỉ có những mong ngóng của ngày hè là ở lại.

Đôi khi giống như bệnh nghề nghiệp, ra đường thấy dấu cỏ cây tưởng dấu đường, thấy hoa bách hợp tưởng nhà Hướng Đạo, thấy màu áo kaki nhớ những người thương. Đôi khi nhìn đâu cũng thấy phương pháp hàng đội cũng thấy cờ đội, gậy nạn. Nhưng rồi cuộc sống không như một kỳ trại chỉ toàn niềm vui gạt mất nỗi buồn, cuộc sống giống như guồng máy, cứ quay cứ cuốn, những mối dây bền chặt lỏng dần rồi xa cách. Dù mỗi sớm mai thức dậy có cố gắng tăng đơ đi nữa thì dây cứ sờn cứ dãn rồi đứt ra.

Bởi vậy mới thấy cuộc sống đủ màu. Nhưng những chỗ màu trộn màu thì lại xám xịt, cứ những lúc chìm đắm trong vết màu loang thì lại nhớ những khoảng màu trong sáng. Những trải nghiệm vui vẻ qua rồi, nhìn thế hệ đàn em đánh rơi mà thấy tiếc, chỉ mong có thể đi đằng sau giúp các em nhặt nhạnh và bỏ lại vào túi các em dặn dò “đừng em, giữ lấy đi, đừng bỏ lỡ”.

Có những ngày trời đầy gió và giông, có những mái bạc bay phừng phực như sắp đứt, có tiếng dây ni lon bay bay loẹt xoẹt, tự dưng lại thấy thân thương vô cùng, tôi chợt nhớ những chiều trời chuyển cơn mưa, dáng nhỏ liu xiu chạy vội về lều, hạ lều vì sợ già néo đứt dây, tôi thương phụ tá nửa đêm lồm cồm bò dậy chạy xuống lều hỏi thăm tụi nhỏ, tôi thương đám nhỏ mặt ngơ ngáo say ke ôm ba lô lên chòi minh nghĩa ngủ say sưa.

Có những ngày trời vàng rực đầy nắng và những cái bóng đổ dài dưới mặt đất, có tiếng lá khô bay lao xao trong gió, hay tiếng quạt tay phành phạch, tôi thấy thương vô cùng như thể đó là một phần mình đang có, tôi nhớ những buổi trưa hanh nóng, mồ hôi mồ kê chảy dài hai bên thái dương, ai đó cầm còi bắt ghế đứng chỉ đạo trò chơi, bọn trẻ con thì hớn hở cười quên cả nắng, rồi ai đó chạy qua cho mượn cây quạt quạt pành pạch cho đỡ nóng giữa cái nắng chói chang và rích chịt của buổi trưa nơi bờ biển, cái mùi ngai ngái của cá và muối.

Tôi cứ ôm cái tương tư đó cả năm trời và chờ đợi mỗi năm một lần cái cảm giác đó sẽ lại ùa về. ngập tràn, và dư đầy, để tôi tham lam ôm lấy ôm để cái nồng nàn đó để dành xài từ từ trong năm. Tôi nhớ cảnh, tôi nhớ người.

Tôi nhớ những người nâng đỡ tôi những tháng ngày đầu tôi chập chững tham gia cuộc chơi, tôi nhớ những người xỉ vả tôi nhưng cũng lại quay qua chỉ vẽ tôi những ngày đầu non dại. Tôi nhớ những người kê vai gánh cùng tôi cái gánh nhọc nhằn và khó khăn, những người đứng bên cạnh kéo tôi tiến lên, những người chỉ cười hiền hiền nói “bỏ qua đi chị”. Tôi nhớ những người ôm tôi luyến tiếc và khóc “chị ơi em đi”. Tôi nhớ người cũng nhiều như những gì chúng tôi đã cùng trải qua, có một loại cảm giác sâu sắc cũng như thể đi qua một mối tình nhiều năm và đầy kỷ niệm, sến như thể một nhà thơ nào đó nói “có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau”.

Chưa biết rằng chặng đường dài phía trước không có những người đó tôi sẽ biết đi thế nào, nhưng hiện tại sự trống trải này hụt hẫng quá. Đừng nói mọi thứ rồi sẽ qua đi, vì mọi thứ hiện giờ rối rắm, trống trải và nặng nề lắm, sẽ làm sao nếu phải một mình rong ruổi đi tiền trạm, sẽ làm sao nếu phải một mình trong đêm vẽ nên những kê hoạch, sẽ thế nào khi đêm về giữa đất trời mênh mông lại ngồi một mình. Không phải tôi lo xa, bi quan hay hoài niệm, chỉ là một thực tế khó khăn mà có lẽ ai trong chúng tôi, ở một góc nhỏ nào đó rồi sẽ phải trải qua thôi. Một cách lặng lẽ và cô đơn, chúng tôi sẽ phải đi qua và buông rơi những kỷ niệm, vì thời gian sẽ giúp chúng tôi cái chuyện xoá nhoà.

Hai tuần nữa, hai tuần nữa sẽ là cơ hội để thu nạp, có lẽ là lần cuối cái nguồn năng lượng thương yêu này, đừng để trôi mất, đừng để rơi mất cái gọi là tình huynh đệ vì những toan tính con người. Yêu thương thì cứ yêu thương thôi.


-HNTT-