Em thương yêu,
Như em đã biết, mọi người gọi nghề của chị là nhân viên xã hội,
nhưng chị thì lại cảm thấy chị chưa phải là một nhân viên xã hội thực thụ, chị
chỉ là một nhân viên xã hội tập sự, nhưng dù là tập sự hay chính thức, thì chị
cũng đã có cơ hội tiếp xúc với những cảnh đời éo le tưởng chừng chỉ có trong
phim truyền hình Việt Nam thôi.
Chị yêu công việc chị làm lắm, vì trước tiên công việc này
thoả mãn được khao khát được ra đi của chị. Đối với chị, sống là một cuộc hành
trình dài bao gồm những chuyến đi nhỏ. Chị còn nghĩ, giá mà tới lúc chết đi, đến
cổng thiên đàng, ông thánh Phao-lô sẽ hỏi “để lấy máy đo coi linh hồn Vi Cao đã
đi được bao nhiêu cây số tổng cộng?”, đo giữa chừng thì máy hư, vậy nên không
thể đo tiếp, nên Chúa đi ra nói “thôi cho nó vô đi, nó đi dữ quá!” Vậy đó, cuộc
sống là một cuộc hành trình dài để mỗi chuyến đi lại làm cho cuộc hành trình cuộc
sống ý nghĩa hơn, và em sẽ thấy yêu mến cuộc sống của mình hơn, để tại những trạm
nghỉ mệt, em sẽ thấy chỉ cần dừng lại đã là phí phạm, và thế là em cứ đứng lên,
quẩy ba lô đi mãi.
Em thương yêu,
Suốt những chặng đường chị đi, chị đã tiếp xúc với những cảnh
đời, có lẽ nếu không gặp, mình sẽ nghĩ là không thực, mình sẽ nghĩ “trời ơi, thời
buổi này, làm gì có chuyện đó”, ấy vậy mà có, có hết em ạ. Em đã từng đi trại,
em đã từng sống thiếu thốn cái này cái kia, nhưng có bao giờ em thiếu tới mức
ăn bánh tráng chấm nước trà pha muối qua ngày chưa? Có lần chị đã suýt khóc khi
nghe một em nhỏ lớp 6 (cũng nhỏ bé và đáng yêu như các em) nói rằng “một tuần
nhà con ăn thịt một lần, khi nào mẹ bắt được cá thì ăn cá, còn không thì ăn cơm
với canh thôi”, vậy mà nụ cười của em ấy vẫn rất tươi, đôi mắt vẫn rất long
lanh. Em đã từng sống cảnh “màn trời chiếu đất” sóng biển phập phù bên cạnh, em
thích lắm, đúng không? Nhưng sau vài ngày em lại nhớ cái ổ thân yêu nhà mình.
Có những người phải sống như vậy gần như cả đời, em hãy thử tưởng tượng cuộc đời
mình sẽ như thế nào khi chân tay lúc nào cũng lắm lem bùn đất, điện xài theo giờ,
nước xài theo mét khối, mùa mưa đi học phải mang theo đồ thay vì đường đất đỏ.
Cuộc sống đó khó quá phải không em?
Bởi vậy chị mới nói, các em là những món quà của Chúa, những
món quà được vận chuyển từ thiên đàng đến thế gian và rơi trúng vào vòng tay
cha mẹ các em. Các em phải tự hào, các em phải hạnh phúc, các em phải tận dụng
cái cơ hội là quà của Chúa này để làm muối cho đời, ướp cho cuộc đời này đậm đà
hơn, để làm ánh sáng giữa bóng đêm, để thắp sáng những cuộc đời đang chìm ngập
trong bóng đêm quanh em. Và để làm một món quà hoàn hảo, em phải nở nụ cười
luôn luôn, vì em là một Hướng Đạo Sinh giỏi, và vì sau này em sẽ là “hạt điều sấy”.
À phải rồi, em chưa biết “hạt điều sấy” nghĩa là gì đúng không? Lúc nào đó, đây
sẽ là câu chuyện tàn lửa nhé!
Em thương yêu,
Em là món quà của Chúa không chỉ cho gia đình của em mà còn
là món quà của phong trào nữa. Em là món quà đặc biệt được trao gửi trong tay
chị, em là điều kỳ diệu của chị mỗi buổi sáng Chúa Nhật, vì vậy, điều kỳ diệu
ơi, nhớ xuất hiện đầy đủ và đều đặn nhé!
Hôm nay đi công tác về, nhìn nắng vàng ươm, bầu trời xanh ngắt,
chị chợt nhận ra, hình như hè sắp đến rồi, các chương trình hè chắc sẽ bắt đầu
nhen nhóm nhanh thôi, sẽ là biển xanh cát vàng, sẽ là những ngày về với thiên
nhiên, sẽ là những chuyến đi không mệt mỏi, sẽ là những đêm nằm bên lửa trại ngắm
sao và nghe lửa hát. Các em đã sẵn sàng chưa?
Những gói quà đẹp đẽ ơi,
Cuộc đời là những chuyến đi vô tận, có người sẽ đi nhanh, có
người sẽ đi chậm, có người thích leo núi, cũng có người thích lội suối. Dù cho
em chọn cách đi nào, ở đâu, cũng đừng bao giờ quên giá trị của mình, mình là một
nhân vị hoàn hảo đứng giữa trời đất và mình được sai đi với một sứ mệnh, chính
vì vậy, em đừng chỉ hì hục leo leo trèo trèo, mà thỉnh thoảng hãy dừng lại cười
với ai đó, lâu lâu hãy đi chậm lại chỉ để đồng hành cùng một người bạn, đôi khi
phải tăng tốc để bắt kịp người trước mặt nữa.
Cuối cùng, vì em không chỉ là một gói quà đơn thuần, em là một
món quà của Chúa và đóng dấu Hướng Đạo, nên em còn phải mở mắt vảnh tai với cuộc
sống nữa, hãy là một hướng đạo sinh giỏi để biết danh dự là sống làm sao để người
khác tin mình, và hãy là một người dẫn đường giỏi, bắt đầu từ việc dẫn đường cuộc
đời mình, em nhé!
-Hải Ngưu Thận Trọng-