Saturday, October 12, 2013

Viết cho em



Người ta nói chứng kiến một cuộc đời lớn lên và bước đi là một niềm hạnh phúc; chứng kiến một người lớn lên và kê vai nâng đỡ một cuộc đời vững vàng trong thế giới này là một vinh dự.


Em thương yêu,

Chị chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn như thế khi được nhận em vào đoàn, yêu thương em, chỉ bảo em những gì chị may mắn được biết và nhìn em trưởng thành từng ngày, sau mỗi thất bại, lại thấy em vững vàng hơn, rắn rỏi hơn và khôn ngoan hơn.  Hơn 4 năm đồng hành cùng em, hơn 4 năm hạnh phúc đó, được nhìn thấy em bước đi từ một cô nhóc bị các chị phàn nàn và tẩy chay vì quá tiểu thư và cùi bắp, rồi nhận lời hứa của em, trao đội cho em, trao hạng nhì cho em, và đặt tay lên vai em nói “lên đoàn em nhé”. Khoảng thời gian đó là độc nhất vô nhị trong đời người em ạ.

Em thân yêu,

Rời đoàn đánh dấu sự trưởng thành của em, nghĩa là từ nay em không còn là một thiếu sinh mặt nhợt nữa, em sẽ là một tráng sinh biết giúp ích và là muối men cho đời. Rời đoàn không phải là cuộc sinh ly tử biệt mà rời đoàn là một sự ra đi vinh quang và kiêu hãnh. Vì vậy, là một người Hướng Đạo trưởng thành, em hãy sắp xếp sự ra đi của mình đâu vào đấy, hãy để những tháng ngày cuối cùng cầm đội là khoản thời gian đẹp nhất và đậm dấu ấn của em, hãy tạo ra thử thách cho người kế nhiệm, thử thách vượt qua cái bóng của em, hãy làm cho người kế nhiệm của em phải phát điên lên được vì suốt ngày đội sinh vẫn còn nhắc tên em, vì chỉ khi đó, người kế nhiệm của em mới lớn lên và học những bài học về thuật lãnh đạo đầu tiên, em nhé.

Trước khi rời đoàn, em hãy ngồi lại, nhìn lại chặng đường mình đã đi qua, từ khoảnh khắc em tuyên lời hứa Hướng Đạo đến giây phút chị sẽ đeo ba lô lên vai cho em, trao gửi em cho vị tráng trưởng của em, em đã làm được gì, em đã đi bao xa, em đã dẫn dắt được ai chưa. Đội phó của em đã đủ chuyên môn, trình độ và bản lĩnh để thay thế em chưa. Thủ cụ đã biết cách sắp xếp dụng cụ đâu vào đấy chưa, đánh dấu danh sách đồ của đội, biết ghi chú những thứ còn thiếu hay những thứ đã cũ cần thay thế chưa. Thư ký và thủ quỹ đã biết sắp xếp giấy tờ đội, danh sách, biên bản, tiền bạc, thu chi của đội chưa, chương trình gây quỹ hàng năm của đội đã thu lời hiệu quả chưa,tiền đội ai chưa đóng, ai đóng thiếu. Quản ca và quản trò đã có sổ bài hát và sổ trò chơi, đã tự tin cho trò chơi, và mạnh dạn bắt bài hát cũng như biết tự tìm tòi những trò chơi, bài hát mới chưa. Hoả đầu quân có biết cách bảo quản thức ăn khi đi trại dài ngày chưa, đã có kỹ năng bắt lửa bằng 1 que diêm chưa, bạn ấy đã biết lên kế hoạch dinh dưỡng cho đội chưa… Những chuyện như vậy, em đã hoàn tất được bao nhiêu phần trăm trước khi rời đoàn và trao lại cây cờ đội cho đội phó của em.

Em thương mến,

Hãy để việc em rời đoàn là một bước đi kiêu hãnh và đáng tự hào, để em có thể ngẩng cao đầu mà ra đi, hơn là lầm lũi ra đi vì bỏ lại sau lưng một mớ hỗn độn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Nhé, em nhé!


Em yêu thương,

Lớn lên là một tiến trình tất yếu của cuộc sống. Chúng ta không có quyền từ chối việc lớn lên, hay trì hoãn việc lớn lên. Không chấp nhận lớn lên chính là tự lừa gạt bản thân, làm một đứa trẻ trong một thân xác to lớn không làm em hạnh phúc hơn mà chỉ làm em khổ đau hơn vì cứ phải sống trong ảo tưởng. Gặt hái những thành công khi lớn lên mới làm em viên mãn và vui tươi. Sống là tiến lên phía trước, đi giật lùi chỉ là ảo giác.

Tiến lên đồng nghĩa với va chạm, vấp ngã, cô đơn và thành công. Không ai thành công mãi cũng như không ai thất bại hoài, không ai chạy được mãi cũng phải có lúc dừng lại thở hoặc đi bộ để lấy hơi, không phải lúc nào cũng có người đi bên cạnh an ủi em, cũng có lúc em chấp nhận bước đi lẻ loi. Tất cả những thăng trầm cuộc sống sẽ đến theo năm tháng. Chị không dám chắc em sẽ lên đến đỉnh vinh quang khi tuổi còn trẻ, nhưng chị nghĩ rằng nếu em kiên trì và bản lĩnh, vào giây phút em nhắm mắt xuôi tay, cuộc đời em sẽ là một câu chuyện thi vị.

Lớn lên, chị mong em hãy luôn mở lòng để học hỏi, hãy luôn mở mắt vảnh tai để học hỏi, hãy sắp sẵn cho những thất bại và cơ hội, hãy là một hiệp sỹ giúp ích giữa cuộc đời bon chen.

Lớn lên, chị mong em hãy ra đi, đi càng nhiều càng tốt, hãy học lấy những gì đời dạy em, vì những gì trường lớp dạy chỉ nhỏ bé như hạt cải, gieo hạt cải ấy xuống, và để đời chăm bón cho em được lớn lên, để những gì em biết được vươn xa, đơm hoa kết quả.

Lớn lên, chị mong em hãy cười thật nhiều và yêu thương thật nhiều. Chỉ cần như vậy thôi, cuộc đời em sẽ là một cuộc hành trình thú vị. Có thể chị em mình không phải là hai đường thẳng song song để có thể đồng hành cùng nhau mãi. Nhưng được là hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm cũng đã là hạnh phúc rồi.

Cứ đi, em nhé!



-Tâm Vũ-