Tuesday, January 12, 2010

Anh


Tôi có một người bạn rất rất đặc biệt, đó là người mà mãi mãi về sau này, khi không bao giờ còn có thể gặp lại tôi vẫn không thôi day dứt, đó là người mà mỗi khi nhớ về, trong tôi pha trộn thứ cảm giác rất khâm phục lẫn tiếc nuối. Tôi khâm phục bởi anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhưng bằng mọi cách anh vẫn bước vào giảng đường đại học năm 26 tuổi. Tôi tiếc nuối bởi trong những tháng năm tuổi trẻ, những tháng ngày vật lộn với đời anh đã làm bạn với ma túy và lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, tôi đã không nắm lấy đôi bàn tay anh và khuyên anh đi cai nghiện.

Đôi khi, trong những buổi lửa dặm đường, tôi nhìn về khoảng trống bên cạnh và nhớ về anh, như thể một ngày nào đó không xa, tất cả các anh em toán tráng cũ sẽ quay lại, và anh sẽ ngồi vào khoảng trống bên cạnh tôi, như những ngày xưa chúng tôi vẫn thế. Trong những đêm trời lộng gió và đầy sao đó, tôi biết, lại thêm một giấc mơ nữa không thành…

Sunday, January 10, 2010

NHỮNG CHUYẾN ĐI …


Là một HĐS, tôi có cơ hội mỗi năm ít nhất một lần được quẩy ba lô đi trại, thường thì chúng tôi đi biển, vì các em nhỏ thích tắm biển, nhưng cũng có những lúc chúng tôi lên rừng, leo núi hay chỉ đơn giản đến một cù lao nào đó. Không ít lần trong những chuyến cắm trại ngắn ngày đó, tôi nghe các em gật gù nói chuyện với nhau về lần đầu tiên đi chơi xa mà không có bố mẹ, hay những anh chị lớn hơn lại mỉm cười thanh thản trước vẻ đẹp bình dị của thiên nhiên, nơi chống chỉ định với tiếng công trình xây dựng, khói xe, và tiếng rao hàng thay vào đó là tiếng đóng cọc dựng lều, khói bếp và tiếng cười rộn rã.

Khi thành lập phong trào HĐ, vị thủ lãnh của phong trào đã chỉ ra tầm quan trọng của đời sống thiên nhiên đối với thanh thiếu niên, đó không chỉ đơn thuần là thực hành các kỹ năng lều trại hay nhảy múa quanh ánh lửa trại, mà một kỳ trại còn giúp các trưởng rèn luyện tính khí cho các em mình cũng như rất nhiều thứ khác mà thường ngày không có cơ hội chỉ bảo.

Một trong những thời điểm tôi thích nhất trong một kỳ trại đó là những phiên gác trại. Khi các em đã ngủ say, các anh chị lớn hơn được chia phiên gác đêm. Bạn hãy tưởng tượng hình ảnh mình ngồi trên bãi cát mịn, dưới bầu trời đầy sao, trong tiếng gió rít, sóng vỗ, tiếng mái lều no gió phần phật, bạn ngồi đó, chỉ một mình bạn, bạn suy nghĩ về những việc đã làm trong ngày, bạn suy nghĩ về những rắc rối gần đây trong cuộc sống, bạn mỉm cười khi nhớ ra một chuyện thú vị cách đây ít hôm, bạn trầm ngâm vì vài tuần nữa có một kỳ thi quan trọng…

Tôi thích khoảnh khắc đó, bởi đó là những giây phút hiếm hoi được ở một mình, tận hưởng sự thanh bình đích thực, dẫu chỉ ngồi đó một mình bạn vẫn ý thức rất rõ ràng về sự tồn tại của những người khác. Những giây phút ít ỏi đó, tôi cho phép bản thân mình chìm đắm trong những giấc mơ tương lai, những kỷ niệm quá khứ, những niềm vui hiện tại.

Đôi khi không cần phải đi quá xa để cảm thấy day dứt nỗi nhớ nhà, nhưng chỉ cần những chuyến đi ngắn hạn như thế để nhận thấy giá trị của chữ “nhà”. Và lắm khi trong cuộc sống quá tất bật này, chúng ta cần chút gì đó cho riêng mình, một không gian riêng, một khoảng trời riêng, một khoảnh khắc riêng.

Tôi rất thích cuốn tiểu thuyết “Người tình Sputnik” của nhà văn Nhật Haruki Murakami, trong cuốn tiểu thuyết đó, có một đoạn nhà văn miêu tả cảnh tượng nhân vật nữ chính bị mắc kẹt trên vòng đu quay và khi chị nhìn về căn hộ của mình thì chị thấy hình ảnh của chính chị nơi đó.

Điều này chắc chắn là hư cấu, nhưng ý tôi muốn nói, có những điều hết sức bình thường chúng ta làm trong cuộc sống thường nhật như đánh răng, mỉm cười, khóc, giận dữ, ngủ… nhưng sẽ rất đặc biệt nếu chúng ta được bức ra khỏi cái thường nhật đó mà tự quan sát lại mình. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy cuộc sống của bạn đáng giá hơn những gì bạn có thể tưởng tượng.

Và khi phiên gác kết thúc cũng là lúc bạn bàng hoàng trước vẻ đẹp kiêu hãnh nơi đường chân trời, nơi quả cầu lửa rực rỡ đội biển nhô cao, nơi đó, những giấc mơ chưa thành …

…những chuyến đi…


-Tâm Vũ-
HNTT