Saturday, June 14, 2014

Ghi chú số 1: Những giấc mơ vỡ vụn



Tôi luôn mơ ước mình sẽ có một cuộc sống dễ dàng và đơn giản khi lớn lên, không cần phải lo nghĩ nhiều, không cần phải bon chen hay bận tâm  điều gì, cứ sống thôi là đủ rồi.

Tôi luôn mơ ước mình sẽ có một cuộc sống thật thi vị và ấn tượng khi lớn lên, tôi sẽ được nhiều người biết đến, ngưỡng mộ và trở thành thần tượng của ai đó, thật tuyệt vời.

Tôi luôn mơ ước mình sẽ có một cuộc sống ý nghĩa và giản dị khi mình lớn lên, ra đi để đem niềm vui đến cho mọi người, cứ phục vụ thôi là vui rồi, phải thật ý nghĩa.


Tôi đã từng mơ ước rất nhiều thứ khi mình lớn lên, hầu hết các ước mơ đều rất mâu thuẫn, phụ thuộc vào từng giai đoạn của cuộc sống, lúc nào vui, lúc nào buồn, lúc viên mãn, lúc tuyệt vọng. Ước mơ thường phản ánh những khao khát thầm kín nhất của con người, cũng là động lực để con người vươn ra khỏi cái tôi ích kỷ và lười biếng của bản thân. Để có thứ gì đó cần phải đạt được, để trở nên tốt đẹp hơn, để trở nên hữu ích hơn.

Tôi đã từng mơ những giấc mơ rất lớn, tôi mơ về những điều không tưởng, tôi mơ chuyện vĩ mô. Nhưng cuộc sống thì thực tế hơn nhiều, cuộc sống là những gáo nước lạnh lùng tạt thẳng vào mặt chúng ta khi chúng ta lơ lửng khỏi mặt đất. Có người bừng tỉnh sau cơn mê và hùng hục thực hiện ước muốn của mình, cũng có người ê chề quay đầu và từ bỏ.


Năm 2007, tôi đã từng mơ về một tương lai không xa cho HĐVN, tôi mơ rằng một ngày nào đó, anh em HĐ sẽ vui vẻ bắt tay nhau, chia sẻ những đêm củi lửa thơ mộng giữa rừng, giữa biển. Tất cả sẽ vì trẻ thơ thôi, đừng vì cái tôi của bất cứ ai hết. Tôi đã nghĩ tương lai đó gần lắm, chỉ vài năm nữa thôi, mình sẽ làm được, các trưởng sẽ làm được. Nhưng cuộc đời không như là mơ, đôi khi người ta không chơi trò chơi theo luật đã đề ra, những toan tính vụn vặt, những mưu toan nhỏ nhặt dập tắt giấc mơ tôi. Lắm lúc nghĩ, nếu mình yêu trẻ, thì cứ hãy vì trẻ thôi, không làm HĐ nữa cũng được.

Năm 2009, tôi đã mong rằng khi xã hội văn minh hơn, công nghệ cũng tiên tiến hơn, mọi người sẽ nhìn nhận nhân phẩm của nhau như giá trị vốn có của nó. Nghĩa là con người được quyền sinh ra, con người được sống, con người được lớn lên, con người được già đi, con người được chết đi theo quy luật tự nhiên. Nghĩa là không ai có quyền quyết định chấm dứt sự sống của ai cả, nghĩa là trẻ em phải được tôn trọng và tạo điều kiện phát triển. Nhưng đời không như là mơ, vì người ta lớn, người ta cho mình cái quyền quyết định sự sống của người khác, xử tử, phá thai, giết người, tự sát…sự sống quá rẻ mạt để phải suy nghĩ, không cần phải nghĩ, cứ thích thì làm thôi, một giọt máu thì đơn giản thôi.

Những giấc mơ khép dần theo năm tháng, đôi khi tôi có cảm giác mình bước vội quá đến nỗi quên mất mình đã tính đi đâu về đâu, đôi khi tôi tưởng mình đã quên mất con đường mà mình đã chọn.

Mơ ước, không phải cứ quyết tâm là sẽ làm được. Quyết tâm chỉ là phương thuốc giúp cho con người ta đỡ áy náy khi thất bại, mà thôi.

-Tâm Vũ-

---


Như mọi lần, tôi tính viết gì đó tặng ba nhân ngày của ba, nhưng cứ viết thì lại ra chuyện khác.
Chúc mừng ngày người cha, chúc ba luôn luôn vui vẻ, đẹp trai, và nhiều sức khoẻ.

Thursday, June 5, 2014

Sài Gòn

Nếu có ai đó hỏi tôi từ đâu đến, tôi sẽ chẳng ngại ngần mà nói tôi đến từ Sài Gòn. “Sài Gòn” là cái tên xưa cũ của nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nhiều người gắn Sài Gòn với những câu chuyện lịch sử và chính trị, nhưng thật ra, với tôi, Sài Gòn cũng chỉ là Sài Gòn thôi, là cái tên thân thương để dù đi bao xa, thỉnh thoảng lại phải thốt lên “trời ơi, nhớ Sài Gòn quá”.

Tôi có một anh bạn quốc tịch Mỹ, tôi hay chọc anh là người quốc tế. Nghĩa là, cha mẹ anh thì người Mỹ, nhưng sinh anh ra khi đang công tác ở Pháp, rồi vài năm sau gia đình lại chuyển đến Nhật, rồi anh lớn lên ở Trung Quốc, sau đó, khi cha mẹ anh hết nhiệm kỳ công tác, gia đình anh lại quay về Mỹ để anh hoàn tất chương trình cử nhân, hiện tại thì anh đang dạy tiếng Anh tại một trường quốc tế ở Sài Gòn. Có lần tôi chọc anh là người quốc tế và cảm khái khen bạn tôi sướng, vì được đi khắp nơi, đắm chìm trong nhiều nền văn hoá khác nhau, ban đầu anh còn cười cười ra vẻ tự hào, nhưng rồi tự dưng anh rầu rầu nói, thật ra, mỗi người đều cần có một nơi chốn gọi là “quê hương”, nó cũng giống như mọi cái cây đều cần có rễ có gốc, không có gốc rễ, cái cây tự nhiên trở nên chênh vênh và dễ ngã biết chừng nào, con người cũng vậy, bạn cần có một nơi chốn thân thương, để dù bạn đi đâu, làm gì, bạn luôn có một nơi để quay về, “return”, bằng không, cuộc đời bạn sẽ rất chông chênh, đôi khi hoang mang, mỏi mệt.

Tôi may mắn hơn anh bạn tôi, bởi tôi có Sài Gòn tôi thương, tôi thương những cung đường vàng nắng, những con người Sài Gòn rộng lượng, và tôi thương những mái nhà nhấp nhô. Không đâu giống như Sài Gòn tôi thương, không đâu có những con người kỳ lạ như ở Sài Gòn, nhiều lúc tôi cảm thấy Sài Gòn giống như thỏi nam châm hút người, người ở đâu cứ kéo nườm nượp về tranh giành Sài Gòn của tôi, nhưng rồi tôi nhận ra, họ dù ít dù nhiều, cũng yêu Sài Gòn như tôi vậy.

Sài Gòn giống như một hợp chủng phố nho nhỏ, nơi mọi người, mọi miền, tứ phương thiên hạ đổ về, ở Sài Gòn đại khái là bạn có thể tìm thấy mọi thứ bạn cần từ thứ trà đen Sri Lanka đến thứ trà Anh thượng hạng, tất cả nằm chung một quầy trong một cửa hàng bán đồ nhập khẩu. Bạn có thể thấy chiếc Lamborghini phăm phăm trên đường bên cạnh chiếc Nissan Nhật Bản. Ở Sài Gòn có những tháng trời se sắt gió, người người áo lạnh xúng xính, nhưng rồi cũng có những lúc trời nóng đổ lửa, nghĩ đến mặc đồ là thấy mệt. Sài Gòn có những con đường dọc sông, rạch xanh mướt và thum thủm cái mùi đặc trưng, Sài Gòn cũng có những con đường rợp lá me, bóng nắng rung rinh trong gió.

Không ở đâu giống được Sài Gòn của tôi, nơi bên cạnh căn nhà cổ kính liu xiu lại là một toà nhà bề thế hiện đại, nơi công viên công cộng những tốp người ngồi cà phê bệt, hay đâu đó đối diện khách sạn năm sao nơi vợ chồng Brad Pitt từng ở là hàng trà sữa Part Hyatt 15 ngàn một ly. Sài Gòn dễ thương lắm, giữa lòng Sài Gòn là những con người xởi lởi, vui vẻ, cọc cằn không dấu diếm. Người Sài Gòn không biết thảo mai, người Sài Gòn yêu ghét rõ ràng, người Sài Gòn giận ra giận, thương ra thương, nhưng cũng vừa giận vừa thương nữa. Người Sài Gòn dễ tự ái nhưng lại mau quên, người Sài Gòn sĩ diện nhưng tốt bụng. Tôi thương Sài Gòn quá chừng.

Không đâu giống như Sài Gòn, khi mà bạn có thể vào quán kêu ly cà phê rồi ngồi từ sáng đến chiều, hay khi bạn đi ăn phở và xin dĩa giá trụng đầu hành, hay khi bạn kêu ly trà đá rồi xin thêm tí đá tí trà. Người Sài Gòn cởi mở với những thứ mới chắc có lẽ vì ở Sài Gòn đã có quá nhiều đến cũng như quá nhiều người đi. Chỉ có những người yêu Sài Gòn nhiều thiệt nhiều mới đi rồi lại về, mới nhớ hoài Sài Gòn.

Sài Gòn giản dị vậy đó, chứ mà ai đã lỡ yêu Sài Gòn sẽ cứ yêu hoài không bỏ được đâu. Sài Gòn là những đêm không ngủ cùng bão bóng đá, Sài Gòn là những ngày lễ hội nghẹt đường. Sài Gòn là những hàng chò nâu, hay những dãy me loà xoà.



…và Sài Gòn với cà phê sữa đá nữa.

-Tâm Vũ-