Saturday, August 7, 2010

Ơi nhỏ ơi!



Hôm nay, ngồi bên nhỏ những giây phút cuối cùng, bởi ngày kia nhỏ sẽ lên đường đi xa. Một chuyến đi xa mà nhỏ hay ngùi ngùi nói sẽ thay đổi tất cả. Tôi ngồi im lặng nghe nhỏ kể những mảnh ghép vụn vặt của kỷ niệm và lặng lẽ nhìn từng giọt cà phê rơi. Từng giọt nước đen nhỏ xuống mà như tim rơi, chơi vơi… Làm bạn với nhau ngót nghét cũng đã bốn năm, quãng thời gian đủ dài cho một cái cây tình bạn lớn lên, đủ cho nhỏ ở đâu đó rất gần trong cuộc sống của tôi. Đủ cho nhỏ trải qua hầu hết những kỷ niệm học trò với tôi. Ngày kia nhỏ đi.

Biết nhỏ sẽ đi từ lâu, nghĩa là đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, vậy mà cái ngày nhỏ nhắn tin báo sẽ đi vẫn làm tôi sốc, sốc nặng là đằng khác. Tôi cứ nghĩ ngày đó sẽ đến sau ba hay bốn tháng nữa, thậm chí, có khi là ba hay bốn năm kia. Tôi chưa bao giờ nghĩ, nhỏ sẽ đi nhanh, đi sớm đến vậy, là ngày kia…

Chẳng hiểu trùng hợp hay hữu ý, hôm nay quán bật đi bật lại mãi bản nhạc của Nicolas De Angelis “Adieu L’enfance” (Vĩnh biệt tuổi thơ). Tiếng guitar của Nicolas cứ vang lên như thể xoáy vào màng nhĩ, nhỏ cười buồn, chịu không nổi đành kêu cô bé phục vụ đổi dĩa khác, như thể…

Nhỏ gửi lại cho tôi toàn bộ kho sách mà tôi và nhỏ đã cố công gầy dựng bao năm qua, nhỏ nói, cuốn nào tôi đã có thì mang cho người khác ngay, giữ lấy cuốn của nhỏ, coi như giữ chút này làm tin… Tự dưng thấy tức cười quá, hai đứa con gái mà làm thấy ghê. Nhỏ xin tôi photo lại toàn bộ mấy lá thư hai đứa gửi nhau trong thời gian qua, còn không thì in lại thành một tập “thư tình…bạn” để dành nhỏ mang theo lên máy bay đọc, khóc chơi. Nhưng tôi biết, nhỏ sẽ không khóc chơi, bởi tôi biết thế, thế thôi.


Chở nhỏ về trên con đường cũ, nhỏ dặn, đừng mail cho nhỏ, nhỏ sẽ thay đổi, nhỏ sẽ từ bỏ, nhỏ sẽ quên rất nhiều thứ. Nơi phương xa, nhỏ mong những kỷ niệm cũ sẽ làm nhỏ mạnh mẽ hơn, đừng làm mềm lòng nhỏ. Tôi rồ ga mà nước mắt chảy vào trong, nhỏ ơi…

Tôi biết, từ nay, sẽ chẳng còn ai hứng chí đi cà phê với tôi nữa. Từ nay, tôi phải tự sưu tầm sách một mình thôi. Chẳng ai dậy lúc 3h sáng và gà gật nghe Secret Garden với tôi nữa. Tôi cũng biết, kể từ nay, hai đường thẳng song song đang ở rất xa nhau. Ơi nhỏ ơi!