Monday, August 31, 2009

Bảy ngày cho mãi mãi - Ngày thứ nhất



Em thương yêu, chỉ còn vài ngày nữa là chị tiễn em lên Thanh, chị suy nghĩ mãi về giây phút này. Em không phải là thiếu sinh đầu tiên chị tiễn lên Thanh, trước em có Tiên, Linh. Nhưng em là do chị một tay huấn luyện, chỉ dạy. Em là đệ tử của chị. Chị đã tưởng tượng giây phút này sẽ thấm đẫm nước mắt, lưu luyến, khóc lóc … Nhưng rồi chị quyết định mình sẽ cứng rắn, sẽ cười thật tươi, sẽ vui vẻ tiễn em lên Thanh. Không phải chị không muốn giữ em lại, không phải chị không cần em nữa … nhưng chị muốn em ra đi hơn, chị muốn em giong buồm ra khơi xa và mang thật nhiều mồi ngon về. Một ngày kia, khi chị trao lại thiếu đoàn trong tay em, thiếu đoàn của em sẽ không tràn ngập nước mắt như thiếu đoàn của chị ngày xưa, thiếu đoàn của em sẽ vững mạnh hơn thiếu đoàn của chị ngày xưa, và thiếu đoàn của em sẽ giỏi hơn thiếu đoàn của chị.

Chị không biết em sẽ vào đội nào, và dù cho em có vào đội nào đi chăng nữa, chị tin em sẽ trở thành cánh tay phải của đội trưởng em. Chị đã cố gắng dạy em rất nhiều thứ, cả về Hướng Đạo lẫn không Hướng Đạo. Nhưng chị chưa bao giờ nói với em điều này vì chưa phải lúc. Bây giờ chị sẽ nói, mong em đừng bao giờ quên.

1. Mọi thứ em gặp phải trong cuộc đời này đều là một trò chơi. Em hãy chơi hết mình và tìm mọi cách để tuân thủ luật chơi cách khôn ngoan.


2. Có hai kiểu “nói” tích cực và tiêu cực. “Nói” tiêu cực còn gọi là Phê Phán Đạp Đổ, “Nói” tích cực còn gọi là Góp Ý Xây Dựng. Khi em nhận xét một vấn đề mà không đưa ra phương án giải quyết thì em đang phê phán đạp đổ, còn nếu sau khi em nói xong và đưa ra một phương án giải quyết hiệu quả thì gọi là góp ý xây dựng. Hãy là một người góp ý xây dựng chứ đừng nên đạp đổ ai cả. Vì vậy, nếu không tìm ra cách giải quyết, tốt nhất hãy im lặng.


3. PTHĐ đứng được trong 102 năm qua và khác với những PT khác ở Phương Pháp Hướng Đạo, bao gồm cả PP Hàng Đội, vì vậy hãy cố gắng gìn giữ nó mà đừng vì sợ người khác nói mình cứng nhắc hay nguyên tắc. Tin ở mình em mới đứng được.

Còn nhiều điều nữa chị muốn nói, nhưng chị sẽ nói trong những thư sau.

Em thích bài hát này chứ? Đây là bài hát chị thích nhất đấy, nhớ nhé, mỗi lá thư chỉ nghe một bài, phải kiên nhẫn chờ đến lá thư tiếp theo và nghe bài hát tiếp theo.

Chúc em vui và luôn thành công trên con đường mình chọn.

Chị của em.


---------------


. . .Tiễn Em ..


Viết cho em ngày chia tay Thiếu Đoàn
Khúc chia ly giọt nước đọng bờ mi
Quãng đường dài em đã bước cùng tôi
Những tháng ngày, những nỗi nhớ đầy vơi
Nhanh đi em chân trời đang rộng mở
Đây hành trang bao năm trời chuẩn bị
Đủ không em con đường dài khai phá?
Đủ chưa em hành trình đi giúp ích?

Chút ngập ngừng, e dè và luyến tiếc
Ngẩng cao đầu, vượt qua ngàn thử thách
Mỗi bước đi là muôn vàn kỷ niệm
Chợt phút giây, em ngoái đầu nhìn lại
Chút sóng gió dập dờn trong lòng tôi
Tôi nhìn lại con đường em đã qua
Chặng đường đó, có em và có tôi
Để giờ đây, đưa tay chào tiễn biệt
Siết chặt tay, trong lòng tôi gục ngã
Nở nụ cười rồi em tiếp tục bước
Chào em nhé, chúc em nhiều thành công.

-Hải Ngưu Thận Trọng-

Saturday, August 29, 2009

Cô Gái Đến Từ Hôm Qua - Trần Lê Quỳnh




Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện nhạc...

[Tôi học câu này từ bạn, một người bạn lạ mà quen, tôi chưa từng bắt chuyện trực tiếp với bạn, nhưng chẳng hiểu tại sao, tự dưng thấy quen quen lạ.]

Viết vu vơ về một khúc hát mình vẫn rất thích, đêm nào mình cũng nghe, sớm nào mình cũng mở, chẳng hiểu vì sao mình thích cái nuối tiếc trong bản nhạc đó. Có tiếc gì không những ngày đã qua?!

Những lời hứa, những ước mơ qua nhanh rồi tàn phai, mấy khi lần dở lại những thứ xa xôi đó, và mấy khi con người ta khi lớn vẫn giữ lại trong lòng những thứ khi còn bé nói? Tôi vẫn nhớ những kỷ niệm xưa cũ, những tấm ảnh bạc màu thời gian, những kẻ chụp cùng tôi đó, mấy ai còn có thể sờ lên tim, thấy cồm cộm khoảnh khắc ngắn ngủi khoác vai nhau? Có những lúc tôi tự hỏi, tôi nhớ những giây phút ấy bởi vì tôi thật sự nghĩ về những con người đó, hay bởi vì tôi có những tấm ảnh giữ cho tôi cái quyền không quên?

Bước chân xa khỏi nhà, tôi chợt nhận ra cuộc đời quá rộng... bỗng phút giây tôi mong mình bé lại, để thấy những ngày xưa tuổi thơ êm đềm, được cắp sách đến trường, được xăng quần nhảy lò cò, được vòi mẹ mua bộ banh đũa về chơi ... Những phút chơi vơi trong đêm vắng ở trại, tôi chợt nhận ra mình đứng chênh vênh quá, chênh vênh giữa cái nhớ và quên, chẳng biết đứng trên sợi chỉ nhớ được bao lâu... hay một làn gió thổi qua, tôi vụt té xuống hố sâu quên lãng, những hình ảnh cố sức níu giữ sẽ trôi tuột như mớ cát trên tay ...
Tôi chợt nhận ra những ánh sao sáng trong đêm sẽ tàn úa khi mặt trời bừng tỉnh. Những buổi gác đêm cho tôi cái quyền nhìn cuộc sống trôi qua, tôi cứ ngỡ cái giây phút ngồi co ro trong màn đêm nghe biển gào, gió hát sẽ cứ mãi mãi như vậy, cho đến lúc bàng hoàng nhìn hòn lửa đỏ rực đội đêm nhô dần ra khỏi biển. Giây phút đó, tôi hiểu ra rằng, chẳng bao giờ níu nổi thời gian ...

Giá cứ lớn và đừng bao giờ quên... Thế thì hay nhỉ?!



----------------------------------
.
Mấy hôm nay chơi trò ... vừa tắt đèn vừa uống bia, rồi vừa uống bia vừa nghe nhạc. Dĩ nhiên là nghe bài này, do NPH hát. Đổi ý rồi, NPH hát không hay, nghe cứ hụt hơi sao sao ý, giống như ca trưởng hay nói "hát như thằng lằn cụt đuôi" ^^. Mà mọi thứ trên đời này liên quan tới thằng lằn đều ... kinh tởm! Không ổn.
.
Đăng Minh hát ok hơn, mặc dù cũng chưa hài lòng.
.
Trông chờ Nam học xong nhạc viện ra hát cho nghe vậy...
.
Dù sao lang thang thì cũng kiếm ra một phiên bản tuy hát khá là cảm xúc nhưng chưa tròn chữ. Nhưng mình kết là kết cái phần dạo guitar. Nghe cứ xa xôi sao sao. Có lẽ hơi giống Depapepe [hehe]. Rất hợp ý.
.


Co gai den tu hom qua-Tran Le Quynh.mp3 - Thuy for Ha Kin

.
26/9/2009

Lữ Hành



Tung cánh hiên ngang, diều đi gặp nắng
Giữa cánh đồng chiều khát bóng người qua
Bung cánh hoa con vươn lên tìm sáng
Giữa luống hoa tàn, cuộc lữ hành mỏi
Đâm chồi nảy lộc, chiếc lá cuối cùng
Chuẩn bị lìa cành khi thu tới, đông sang.

29/7/2009

Dạ Khắc
==================
Cảm ơn Tài đã chia sẻ đoạn nhậc này với chị, chị rất thích! Cảm ơn ku nhìu nhé!!!!


KAZAMIDORI - DEPAPEPE

Thursday, August 27, 2009

Hạnh phúc được sống


Cuối tuần này, nếu bạn có thể dành ra hơn ba phút để lên internet, mời bạn ghé vào trang chia sẻ video clip youtube.com để xem một đoạn phim ngắn và để thấy cuộc sống đáng sống biết dường nào : “Thai Life Insurance (Mea Toi)”.

Đoạn quảng cáo ngắn, bình dị và xúc động. Người phụ nữ trong đoạn phim đó không thể sống nổi hai năm vì ung thư, nhưng bản thân chị lại an ủi bác sĩ rằng chị là người may mắn bởi chị có thể làm nhiều thứ trong khoảng thời gian còn lại này.

Chị chia sẻ bờ vai với đứa trẻ không gia đình, chị dang rộng vòng tay với thằng nhỏ trộm cắp, chị dạy cậu bé bại liệt bước đi trên chiếc chân sắt… Chị dạy chúng nó rằng, cuộc sống không quan trọng sang giàu hay dài lâu. Nhưng cuộc sống nghĩa là phải sống xứng đáng và làm cho cuộc sống của những người xung quanh cũng trở nên đáng giá.

Bước vào cuộc đời, “Ông Chủ” trao cho mỗi chúng ta những nén bạc. Có người được một nén, có người được mười nén. Khi cuộc hành trình trần thế này kết thúc, Ông Chủ sẽ hỏi mỗi chúng ta về những nén bạc mà Người đã trao cho chúng ta.

Cuộc sống không phải là một chuyến hải trình buồn chán và đau khổ, cuộc sống là một chuyến du ngoạn nhiều ý nghĩa. Cuộc sống trao cho mỗi một lữ khách rất nhiều cơ hội trải nghiệm, vươn lên, hạnh phúc… Sống, bản chất của sự sống đã là ân phúc.

Được sống thật may mắn!

TÂM VŨ


Monday, August 17, 2009

Lá thư thứ mười bảy - Có nên đẩy xuống?


Lá thư thứ mười bảy,

Hồi lâu trên báo có đưa tin, ở Trung Quốc có một người vì nợ nần mà leo lên thành cầu cao dọa sẽ tự tử, mọi người đứng xem rất đông nhưng không ai dám tới gần vì sợ anh ta sẽ nhảy thật. Lúc đó có một người đàn ông đi ngang bèn vạch đám đông ra, chen vào trong và bảo là để khuyên nạn nhân. Khi đến được cạnh nạn nhân thì ông này đẩy luôn người kia xuống sông. Cũng may ở bên dưới cảnh sát đã cho căng sẵn đệm và nhờ đó người tự tử không chết, còn người đàn ông nọ thì bị đưa vào trại tâm thần. Khi cảnh sát hỏi cung ông ta, ông trả lời rằng những người tự tử là kẻ ích kỷ, vô trách nhiệm với bản thân và xã hội, vì vậy mà khi thấy người kia muốn chết thì ông nghĩ rằng không nên để anh ta sống làm gì nữa.

Bài báo khiến nhiều người phì cười về hành động hết sức “thẳng thắn” cuả người đàn ông nọ. Nhưng rốt cuộc có nên đẩy người đang đứng trên thành cầu cheo leo xuống không ? Câu hỏi này tuy đơn giản mà cũng có thể khiến chúng ta ngẫm nghĩ ít nhiều. Liệu hành động thẳng thắn như thế là tốt hay xấu ?
-Nói em nghe đôi dòng về những người quyết định tự sát. Người Công Giáo khi qua đời được chôn ở nơi gọi là Đất Thánh, riêng đối với những người tự sát thì họ bị từ chối chôn ở đấy, vì tự sát là có tội. Ngày nay một số người vẫn giữ quan niệm này, mặc dầu Giáo Hội đã thay đổi quan điểm về vấn đề này. Riêng chị có suy nghĩ thế này, quả thật những người tự sát ích kỷ thật, họ nghĩ đến những khó khăn mà mình gặp phải, họ cảm thấy cuộc đời họ thật bế tắc, học cảm thấy rằng chẳng còn nước để mà tát nữa ... họ chọn con đường tự sát. Đối với thiên hạ, những kẻ tự sát là kẻ yếu đuối, nhu nhược, ích kỷ và có tội. Nhưng hãy nhìn vào nội tâm của một con người bị đẩy đến mức tự sát, họ có tỉnh táo không để chọn cho mình một sợi giây níu kéo, họ có đủ tỉnh táo không để chọn cách tiếp tục sống, chấp nhận khó khăn? Hay họ hoảng loạn, túng quẫn đến nỗi chẳng biết gì nữa, thậm chí bản thân là ai? Nếu trước khi phê phán một con người tự tử, em chịu khó quan sát những dằn vặt nội tâm của người đó, em sẽ thấy họ đáng thương hơn đáng trách, em ạ ..-

Trong cuộc sống này ai cũng có thể gặp phải những khó khăn. Sẽ có lúc em nghĩ rằng khó khăn “tưởng như không thể vượt qua”, cho đến khi hoàn toàn vượt qua được rồi và nhìn lại để thấy thực ra nó cũng không đến nỗi “không thể” em tưởng. Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn, ai cũng vậy, sẽ có đôi khi em phân vân muốn bỏ cuộc. Giống như người nọ leo lên cầu và muốn kết thúc mọi thứ nhưng vẫn chần chừ chưa nhảy. Ai cũng hiểu rằng khi gặp khó khăn thì phải tìm cách vượt qua, đó là trò chơi mà cũng là bài học cuả cuộc sống. Nhưng trong hoàn cảnh đứng trên thành cầu cao, em có thể tự mình nhận ra mà leo xuống để tiếp tục vượt qua không. Em có cần là ai đó đi ngang đẩy mình xuống nhanh ? Hay điều em thực sự cần là một lời khuyên để giúp mình vượt qua ?

Đặt mình vào hoàn cảnh như vậy, em sẽ nhận ra có đôi khi ta nghĩ rằng thẳng thắn góp ý với ngưới khác là cách tốt nhất để họ nhận biết sai lầm của mình, nhưng thực sự lời nói thẳng, nói thật trong những lúc như vậy cũng giống như một bàn tay đẩy nhẹ từ sau lưng cuả người đang bối rối không biết nên gieo mình xuống sông hay quay đầu leo xuống và tiếp tục đối diện với khó khăn. Chỉ là một cái đẩy tay, một hành động hay thậm chí một lời nói, nhưng nếu đặt chúng chỗ có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống cuả một con người..

Vậy theo em, nếu người đứng trên cầu là bạn bè hay người thân của em, dù người ấy ích kỷ và vô trách nhiêm với bản thân và xã hội đi nữa, liệu có nên thuận tay đẩy xuống ?

Anh có thói quen luôn mở điện thoại dù nhiều lúc rất căng thẳng khi tập trung làm việc, và anh cũng luôn trả lời mọi tin nhắn từ bạn bè. Việc tưởng như đơn giản đó cũng cần một số cố gắng nhất định, cố gắng để không làm sai và để sự “luôn luôn lắng nghe” trở nên trọn vẹn nhất. Vì anh nghĩ, biết đâu trong lúc mình tắt điện thoại thì có một người bạn nào đó cần sự chia sẻ, vì quá bế tắc và vì không thể tìm được ai mà làm điều không hay. Với tin nhắn cũng vậy, vì bận rộn mà không trả lời một tin nhắn hỏi han vì nghĩ nó không quan trọng, biết đâu được đó là lời mở đầu cho việc chia sẻ khó khăn vốn khó nói ra, khiến người khác hay phải vòng vèo hồi lâu. Nói tóm lại, anh không muốn là người vô tình rụt tay lại khi một người bạn nào đó ở trên cầu sắp ngã và người sức chụp lấy bàn tay ai đó trong một tíc tắc hiếm hoi. Nhất là khi bàn tay họ chọn chụp lấy, là bàn tay cuả anh.

Thực tế đã chứng minh rằng có đôi lần như thế thật. Có những cuộc gọi lúc nửa đêm khiến anh phải chạy vội đến chỗ bạn mình. Có những tin nhắn vòng vèo rồi rốt cuộc nội dung chuyển hướng hoàn toàn và hoá ra bạn anh đang rất khó khăn, bế tắc. Cuộc sống là như thế, và vì không thể thay đổi được nó, anh chọn cách sẵn sàng, dù không bắt buộc anh phải làm vậy. Nhưng em nghĩ xem đó có phải chính là sự “sắp sẵn” trong tình bạn, tình người hay không ?

Lại nói về sự góp ý thẳng thắn. Khi nói thật thì mọi người thường lấy câu “sự thật mất lòng” để giải thích (hay bào chữa) cho cái rõ ràng cuả mình. Nhìn một bức tranh cuả bạn, em thấy chả đẹp tí nào và em nói ngay: “xấu !”. Đọc một bài văn bạn viết, em thấy không hay và nói ngắn gọn: “dở !”. Một người bạn tìm em và kể em nghe một chuyện với em hết sức bình thường, chả có gì phải nghiêm trọng, em trả lời: “nhảm !”. Em nhìn xem có phải mình vô tình trở thành người đàn ông đã vạch được đám đông đến cạnh người sắp nhảy, thế mà lại chọn hành động đẩy ngay người trên cầu xuống. Hành động như thế là gọn nhất, nhưng cũng là cách giải quyết tệ nhất mà em có thể chọn. Vì em thử nghĩ xem, làm vậy rốt cuộc có ích gì ?

Có thể bức tranh cuả bạn em vẽ chưa tốt, đối với em là người có học vẽ nữa thì nó vẫn còn vụng về nhiều, nhưng biết đâu trong bức tranh chất chưá tâm trạng cuả người vẽ, và họ cần người khác hiểu mình qua những nét nguệch ngoạc đó ? Biết đâu bài văn mà bạn em viết là sự tìm tòi bắt đầu cho đam mê trở thành một nhà văn thực sự ? Biết đâu câu chuyện kể ra bình thường đối với em nhưng nó mang ý nghĩa thực sự với người kể em nghe ? Anh không nói rằng điều đó là hoàn toàn đúng, anh chỉ nói là biết đâu, vì cái gì cũng có thể xảy ra được cả. Và nếu thực sự là như vậy, em đã giết chết niềm tin cuả một người chọn em để chia sẻ, giết nó phũ phàng như xô một người xuống khỏi thành cầu cao.

Em đã bao giờ vô tình làm thế giới này mất đi một họa sỹ, một nhà văn, một nhạc sỹ, hay một người tốt, một con người ?

Em sẽ hỏi anh rằng vậy mình phải làm sao ? Tập nói những điều mà lòng mình không nghĩ ? Không em ạ, điều anh muốn nói với em là hãy học cách đặt mình vào ví trí người đối diện, và học cả cách hiểu được người đối diện. Chỉ đơn thuần noí lời khen hay chê, là em đã vô hình chung mang cái tôi cuả mình áp đặt vào hoàn cảnh người khác, đó là sự ích kỷ chỉ biết đến suy nghĩ cuả bản thân mình, xuất phát từ sự vô tâm hay hờ hững cuả em với những người đã tin tưởng chọn em để sẻ chia niềm vui, nỗi buồn, đam mê, hay khó khăn, thử thách. Tại sao em không thử hỏi han cặn kẽ trước khi đưa ra ý kiến cuả mình ? Việc đó sẽ làm em mất thêm chút thời gian, nhưng cũng sẽ giúp em không bỏ lỡ đi cơ hội được lắng nghe người khác, và mọi sẻ chia đều bắt đầu từ việc lắng nghe, em ạ.

Có câu chuyện về một người phụ nữ, trong lúc chờ lên máy bay, cô mua một gói bánh và mấy tờ báo để giết thời gian. Cô ngồi xuống đối diện một người đàn ông lạ, đặt hết đồ đạc lên bàn và với tay lấy một tờ báo. Đến khi cô nhớ ra gói bánh liền hạ tờ báo xuống khỏi mặt, và cô hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông nọ đang ăn bánh cuả mình. Bực bội, cô gái nhón tay lấy một cái bánh ăn, ngầm ý nói rằng đây là bánh cuả tôi. Người đàn ông thoáng ngạc nhiên nhưng rồi anh ta cũng lấy thêm một cái. Rồi cô gái cũng làm vậy. Hai người lặng lẽ ăn hết gói bánh đó. Vừa xong thì người đàn ông đứng dậy, mỉm cười và ngả mũ chào cô gái. Rồi ông ta lên máy bay cuả mình. Cô gái hết sức tức giận, nghĩ rằng mình xui xẻo gặp một người điên. Máy bay cuả cô đến, cô gái đứng dậy thu dọn đồ đạc và thật bất ngờ, dưới mấy tờ báo trên bàn là gói bánh của cô, vẫn nguyên vẹn. Hoá ra nãy giờ cô đã ăn bánh cuả người kia..

Dĩ nhiên cô gái trong câu chuyện này hết sức xấu hổ, còn người đàn ông kia xem ra vô cùng điềm đạm và cả một chút tinh nghịch. Và em thấy không, đều là nghĩ rằng người kia ăn bánh cuả mình, nhưng thái độ lại quyết định mọi thứ. Cuộc sống lúc nào cũng đầy rẫy những bất ngờ như thế. Anh lại kể các em nghe một chuyện khác.

Một người đi trên xe bus và vô cùng khó chịu khi một người đàn ông dẫn theo cùng lúc 5 đưá con và bọn trẻ rất nghịch ngợm, trong khi người đàn ông thì lại ngồi yên không làm gì và để mặc bọn trẻ. Người này có cảm giác mình đang tiếp xúc với những đưá trẻ hết sức vô giáo dục trong khi bố chúng thì chẳng mảy may quan tâm đến chuyện đó, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn rồi thôi. Chịu đựng một lúc thì anh ta quyết định đến nói thẳng với người đàn ông nọ: “Sao anh lại để bọn trẻ nghịch phá như vậy, anh phải dạy chúng cách yên lặng chứ ?”. Và đây là câu trả lời: “Xin lỗi anh, vợ tôi tức là mẹ cuả chúng đã bỏ nhà đi từ mấy tháng trước, chúng tôi sẽ li dị và đang trên đường đến gặp luật sư để xem ai sẽ nhận nuôi cháu nào. Bọn nó sẽ không còn được ở chung với nhau, va có lẽ vì vậy mà bọn trẻ muốn đuà giỡn với nhau lần cuối. Xin lỗi ông, tôi sẽ bảo bọn chúng..”. Đến lúc này thì người nọ cảm thấy người thực sự có lỗi là mình chứ không phải người đàn ông đi cùng bọn trẻ..
- Em ạ, chị sẽ kể cho em nghe hai câu chuyện này mãi cho đến khi cả chị và em học được cách sống tốt hơn, cẩn trọng hơn trong lời nói của mình. Câu chuyện tưởng như hết sức bình thường nhưng lại vô cùng quý giá ..-

Vậy mới biết, việc nói thẳng, nói thật, tuy là cần thiết nhưng cũng cần khéo léo. Quan trọng là em phải đặt được mình vào vị trí người khác trước khi phán xét để hiểu thế nào là tốt nhất. Lời nói thật chỉ có ích khi mà nó được nói ra với mục đích tốt cho người nghe chứ không phải để thoả mãn người nói. Và có nhiều khi ta cũng phải nhìn vào nỗ lực cuả người khác trước khi nhận xét, vì điều ta cần làm là động viên họ cố gắng chứ không phải là bảo họ hãy thôi đi, đừng mơ tưởng viễn vông vì khả năng có hạn. Giết chết một ước mơ, một hy vọng, là giết chết chính một con người.

Cho nên em hãy tạm cất đi sự góp ý thẳng thắn của mình, suy nghĩ xem nếu nói ra những điều đó thì mình được gì và người khác được (hay mất) những gì. Nhiều khi vì một lời nói thật mà em mất một người bạn, vậy thì có còn cách nào khác hay không ? Hãy tôn trọng sự thật, nhưng hãy sử dụng nó uyển chuyển vì sự thật là thanh kiếm rất sắc, có thể cứu người mà cũng có thể giết người. Nếu em là một hiệp sỹ, trước hết phải học cách sử dụng thanh kiếm cuả mình đã.

Anh mong các em học cách lắng nghe và tập cho mình sự sẵn sàng để lắng nghe. Mỗi con người giống như một khu rừng nhiều màu sắc và huyền ảo, khi cánh cưả tâm hồn họ mở ra với em, đừng chỉ nhìn từ bìa rừng mà nhận xét về những gì em có thể tìm thấy bên trong, hãy đi sâu vào đó và khám phá. Khám phá một con người còn khó, và hay hơn nhiều khám phá những khu rừng đấy em ạ..

Anh của các em.

-Land-

ngày 17.8.2009

Wednesday, August 12, 2009

Viết





Bao lâu rồi không viết một thứ gì đó ra hồn nhỉ? Không biết nữa, tự dưng hôm nay miên man, muốn viết một cái gì đó. Vậy là viết ...



Có những giai điệu thật kỳ lạ, mỗi khi vang lên cứ như cắt cứa thật sau vào trong tâm khảm người nghe. Cũng có những giai điệu thật kỳ lạ, nghe mãi, nghe mãi nhưng chẳng thể xác định nổi đó là loại giai điệu nào, và tên gọi của nó là gì.








Cũng khá lâu trước đây, mình có đọc đâu đó, một câu chuyện ngắn, một câu chuyện nổi loạn của một người bạn xa, nhân vật nữ chính của chị cá tính lắm cơ, cô ta thích nhạc, nhưng chẳng bao giờ nhớ nổi tên bất kỳ bản nhạc nào, vậy là cứ mỗi lần mở nhạc lên, cô ta lại đặt tên cho bản nhạc đó, giai điệu đó một cái tên, một cái tên lãng nhách như tâm trạng cô ta lúc đó vậy "Mén", "Ruồi", "Phê" ...


Và rồi khi bước những bước dài trong cuộc sống, mình cũng thấy cuộc đời như vậy, không phải bất kỳ một thứ gì trong cuộc sống đều được ghi dấu lại chính xác. Có những cột mốc mãi mãi không bao giờ quên, nhưng cũng có những điều ta cố gắng khắc ghi trong lòng để rồi một sớm mai bừng tỉnh, ta hốt hoảng "trời ơi quên rồi" và rồi loay hoay đặt cho nó một cái tên, một ký hiệu, một chút gì để nhớ..





Khi nghe một bản nhạc, mình thường thả hồn theo giai điệu, tập trung chú ý đến cái giai điệu đang trôi tuột vào không gian đó, cố sức viết cho nó một lời ca trong đầu,cũng có khi thật dễ dàng cho một giai điệu quen thuộc, nhưng cũng có lúc chua lắm cho một giai điệu lắt léo, trắc trở...



Và cũng trên cuộc lữ hành trần thế này, mình nhận ra, đâu có phải lúc nào muốn bước là tới đâu, cũng có những bước hụt chân sơ sảy mãi chẳng gượng nổi, cũng có những bước chạy đà rồi phóng ... a lê hấp .. qua. Chốt lại, vấn đề không phải là qua hay không, mà là có cố mà qua hay chưa. Vậy là ... chưa bao giờ cố đủ...





Định viết gì nữa ... mà quên mất rồi, vậy đó, cuộc đời bạc như vôi... nhớ đó rồi quên đó ...








-Tâm Vũ-
===============

Tuesday, August 4, 2009

Cạo gió mùa xuân - Dương Thụy


Mùa đông, trời Paris xám xịt, mưa rào rơi rét mướt, những cơn gió từ phương Bắc thi thoảng lại thốc về làm Lệ run lẩy bẩy. Cô cố gắng tự động viên mình sắp đến nhà rồi bám chặt gót xuống nền vỉa hè trơn trợt. Chưa bao giờ Lệ thấy nhớ Việt Nam như thế này. Đã đến nơi, Lệ vui mừng lên cầu thang chạy gấp về phòng mình. Cô lục túi áo khoát tìm chìa khóa và sửng sốt nhận ra nó đã biến mất. Lệ thấy cuộc đời thật tồi tệ, cô ngồi bệch xuống sàn nhà rồi ôm mặt khóc như điên. “Này! Có chuyện gì à? - Một giọng nói vang lên – Cô có ổn không?”.
Lệ ngẩng mặt lên nhìn, một anh chàng da trắng cao lớn đến phải hơn một mét chín có bộ râu quai nón đang ái ngại nhìn cô. Lệ không biết anh ta, chắc là hàng xóm chung tầng lầu nhưng ở đây không ai chào hỏi nhau, không ai bắt chuyện làm quen và càng không có chút quan tâm nào.
Lệ nức nở:
- Tôi làm mất chìa khóa rồi! Giờ này làm sao gọi được thợ sửa khóa?
- Thôi! Vào phòng tôi nghỉ tạm đi, nếu cô không ngại - người hàng xóm rụt rè đề nghị - Tôi tên Jean Marc.
- Cảm ơn anh, tôi mệt muốn chết rồi đây! - Lệ vui mừng đứng dậy theo người lạ vào phòng riêng.
Cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác ướt sũng rồi lúng túng không biết phải thay đồ gì. Lúc này cô chỉ muốn lăn ra giường rồi thì mặc kệ sự đời ra sao thì ra nên khi người hàng xóm đưa bộ pyjama của anh ra, cô không ngần ngại vào phòng tắm thay vào rồi trở ra cười méo xệch vì bộ đồ quá khổ dài lệt phệt. Có lẽ nhìn Lệ tái mét muốn xỉu đến nơi nên Jean Marc bảo cô lên giường anh ta nằm. Không quan tâm đến chủ nhà sẽ nằm đâu và bản thân mình có an toàn không khi dám lên giường người lạ, Lệ ngoan ngoãn chui vào chăn rồi nhắm nghiền mắt lại. Trong cơn mê đầy mệt mỏi cô thấy mình đang về Sài Gòn, nắng vàng rực rỡ nhưng sao vẫn rét run như mùa đông Paris. “Cô gái! Cô gái! - Giọng Jean Marc vang lên. Cô ngồi dậy uống chút sữa nóng cho ấm. Có lẽ cô bị cảm lạnh rồi.”
Lệ tỉnh dậy, cô thấy quả thật mình đã ốm và người đàn ông có râu quai nón cùng ánh mắt dịu dàng lẫn lo âu ngồi nhìn cô với ly sữa bốc khói trên tay. Sau khi uống cạn ly sữa và nuốt những viên thuốc anh ta đưa, Lệ vẫn thấy lạnh run không thể nào kềm chế được hai hàm răng va vào nhau lộp cộp. Jean Marc lại cho cô uống rượu mạnh với hy vọng cơ thể ấm dần lên.
- Cô bệnh nặng quá rồi, tôi gọi bác sĩ nhé!
- Thôi thôi, tôi không sao! - Lệ thấy đã tỉnh người hơn, cô ngại cho chi phí bác sĩ đến tận nhà sẽ ngốn hết cả tháng lương làm thêm vất vả của mình – Lúc này nếu có ai biết “cạo gió” tôi sẽ hết ớn lạnh.
- Cái gì? Lệ bảo Jean Marc lục trong túi lấy chai dầu gió kim nhỏ tẹo rồi lấy cán muỗng miết vào da lưng cho đến khi nào thấy những lằn đỏ xuất hiện thì cô sẽ ấm dần lên.
*
* *
Lệ thức dậy sau một giấc ngủ dài mệt mỏi. Cô nhìn đồng hồ rồi hốt hoảng nhận ra mình đã ngủ trọn mười hai tiếng đồng hồ. Chủ nhà chắc đã đi làm. Lệ tự động nấu nước, pha trà rồi mở tủ tìm mứt phết vào bánh mì để trên bàn. Cô nghĩ hẳn Jean Marc đã đi mua bánh mì nóng vào sáng nay. Căn bếp nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp cho thấy chủ nhà là người nghiêm túc và giản dị. Lệ giờ mới có thời gian nhìn khắp căn hộ vị ân nhân của mình. Anh ta có một dàn máy vi tính hiện đại với đầy đủ các thiết bị chuyên nghiệp. Căn phòng được bài trí hài hòa, đơn giản nhưng ấm cúng. Cô cảm thấy ngán ngẩm khi nghĩ đến căn phòng của mình thật bầy hầy, mất trật tự và lạnh lẽo làm sao.
Chuông điện thoại vang lên làm Lệ giật bắn mình. Cô không dám bắt điện thoại và vì thế chuông cứ đổ từng hồi rồi tắt và cứ thế lại tiếp tục reo đến ba lần. Khi chuông điện thoại không làm thần kinh Lệ căng thẳng nữa, cô leo lên giường tiếp tục ngủ thì cửa phòng đột ngột mở ra và Jean Marc lao vào như một tia chớp làm cô giật mình kinh hãi hét toáng lên.
- Tôi đây! Cô không sao chứ? Sao cô không bắt điện thoại? Tôi lo cho cô quá nên gọi về xem cô thế nào rồi.
- Anh lo cho tôi sao? - Lệ rưng rưng – Sao anh tốt với tôi quá!
- Bất cứ ai ở vào hoàn cảnh của tôi cũng thế thôi – Jean Marc cười gãi đầu.
Lệ thút thít:
- Không đâu! Một năm nay ở Paris, tôi chẳng được ai quan tâm cả. nếu biết có hàng xóm tốt bụng như vậy tôi đã làm quen lâu rồi. Anh là người tử tế nhất Paris. Tôi cảm ơn anh nhiều lắm! Jean Marc cười hiền lành, mặt anh ta hồng lên vì thẹn. Lệ không để ý đến và kịp đề nghị tiếp: “Anh cho tôi ở lại đến chiều nhé! Giờ này mà ra đường tìm thợ sửa khóa chắc tôi ốm mất.”
*
* *
Sau này cả hai gọi đùa sự kiện “mất chìa khóa” của Lệ là “trò bịp” của cô để tiếp cận đối phương. Thật ra chìa khóa không mất mà lọt vào lớp vải lót bên trong vì áo khoát của cô quá cũ kỹ. Khi ra về Lệ mới phát hiện chìa khóa kêu leng keng và nhận ra tối hôm trước do quá mất bình tĩnh cô đã không chịu tìm cho kỹ. Từ hôm đó, Lệ thường xuyên dọn dẹp phòng mình ngăn nắp và bài trí sinh động hơn. Cô cũng chịu khó đi chợ nấu những món Việt Nam rồi mới Jean Marc sang cùng thưởng thức. Anh rất thích món ăn Việt Nam và bảo cô dạy cho nấu. Hai người thường rủ nhau vào quận Mười Ba đi chợ tàu rồi cùng bày ra nấu nướng rất xôm tụ. Lệ thấy mình khỏe hơn, xinh ra và rất yêu đời. Cô cũng muốn “yêu người” nhưng dường nhưng người còn hơi e dè.
Jean Marc ba mươi ba tuổi, là kỹ sư vi tính, người vùng Bretagne lên Paris làm việc. Dù có bộ râu quai nón nhưng trông anh hiền lành, rụt rè và hay che giấu cảm xúc. Jean Marc rất gắn bó với gia đình nên cuối tuần hay quay về Bretagne thăm cha mẹ. Những ngày đó Lệ thấy dài lê thê và rất ghét cảm giác cô đơn. Chiều chủ nhật nào anh quay lại Paris cô cũng vui mừng làm một buổi tiệc nhỏ rồi hai người cùng đi dạo công viên gần nhà. Có lần cô rụt rè đề nghị cùng về Bretagne với Jean Marc bởi cô chưa được đến vùng này, nhưng anh ngần ngại từ chối. Anh nói do khá lớn tuổi nên mọi người trong gia đình rất quan tâm đến việc có bạn gái và lập gia đình của mình. Nếu dẫn Lệ về mọi người có thể sẽ hiểu lầm. Cô buồn rầu nhận ra có thể sống độc thân là con đường anh chọn lựa như phần lớn giới trẻ ngày nay ở Pháp, cũng có thể Lệ chưa phải là một nửa của anh. Cô quyết định học hết bằng thạc sĩ sẽ về Việt Nam, cô không còn sức leo lên tiến sĩ làm gì. Như thế, chỉ còn sáu tháng nữa cô sẽ rời Paris, nơi cô luôn chán ghét dù nhiều người ao ước được một lần đến”kinh thành ánh sáng”. Khi Lệ thông báo với Jean Marc cô đã bỏ ý định học lên tiến sĩ và sẽ sớm về Việt Nam khi kết thúc khóa Cao học, anh có vẻ buồn. Lệ cay đắng nghĩ anh cũng chỉ xem cô là một người bạn giữa chốn Paris lạnh lùng tình người này. Đôi lần cô bắt gặp anh nhìn trộm mình với ánh mắt yêu thương và chỉ có thế. Lệ thường tự chế giễu mình trước kia cứ nghĩ Tây rất bạo dạn trong quan hệ yêu đương, họ sẽ lao vào nhau ngay trong những phút đầu mới quen rồi cùng nhau sống thử. Thế nhưng Jean Marc lại là người rất nghiêm túc dù biết rằng cô đang trông chờ. Đôi khi thảo luận về vấn đề sống thử trước hôn nhân, Jean Marc cho biết gia đình anh theo đạo Công giáo, bản thân anh cũng rất ngoan đạo và tin vào sự bền vững của hôn nhân nên không thích những cuộc phiêu lưu tình cảm như phần đông giới trẻ phương Tây ngày nay. Sau mỗi buổi tối cùng ăn chung, họ hôn má chào nhau, chúc “ngủ ngon” rồi ai về phòng nấy.
Ngày về Việt Nam của Lệ đã rất gần, cô chuẩn bị thủ tục mua vé máy bay, sắp xếp hành lý. Paris đã vào hè, những ngày đông rét mướt dạo mới quen Jean Marc đã lùi xa. Nắng rực rỡ làm cây cỏ và hoa lá đua nở nhưng thật kỳ lạ, Lệ không thấy yêu mùa hè. Cô ước gì được sống trong cảnh giá buốt mùa đông để một lần nữa cảm lạnh nằm trên chiếc giường ấm cúng của Jean Marc. Cô như thấy lại cảnh anh rụt rè cạo gió cho cô trong mùi dầu bạc hà thơm dễ chịu. Buổi ăn tối cuối cùng của hai người, khi Lệ thú nhận điều này, Jean Marc nhìn cô thật lạ:
- Cho đến bây giờ tôi vẫn rất thắc mắc. Em có thể giải thích rõ hơn về phương pháp làm ấm người của em không?
- “Cạo gió” đó hả? - Lệ cười – Đó là cách cổ truyền của người Việt Nam. Khi cảm lạnh người ta cho rằng gió đã nhập vào người nên phải tìm cách trục xuất giớ ra. Dùng một đồ vật kim loại miết vào lưng cùng với dầu gió sẽ làm nóng người lên. Những lằn đỏ càng đậm, gió càng được trục ra ngoài. Và thế là hết cảm lạnh.
- Thật sao?
- Thật ra em cũng không tin gió nằm trong người nhưng đó là cách em được mẹ làm từ khi còn rất nhỏ mỗi khi bị cảm lạnh.
- Lúc đó tôi thấy em rên lên, tôi sợ em đau nhưng em lại có vẻ rất thích thú.
- Thì càng đau càng thấy ấm người và cũng là một cách massage cơ bắp với dầu bạc hà.
- Thật sao? – Jean Marc lại nhìn Lệ ngỡ ngàng. Lệ cười nắc nẻ vì vẻ mặt kỳ lạ của anh. Đúng là trò “cạo gió” rất quái dị với dân phương Tây.
Jean Marc đột ngột nắm tay Lệ, mặt anh đỏ hồng lên rất xấu hổ:
- Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ em bị chứng “bạo dâm”.
- Cái gì?
- “Bạo dâm”, tức là thích tình dục bạo lực. Có người như vậy đó, càng bị đau, bị chảy máu thì càng có khoái cảm. Họ bị cho là bệnh hoạn và có lối sống đáng lên án. Tôi thấy em bắt tôi làm cho em bị trầy lưng, em cứ bảo “Mạnh lên! Mạnh lên Lưng đầy vệt đỏ mà còn bôi dầu nóng vào. Càng đau thì em càng rên lên như sung sướng lắm. Sau đó thỏa mãn rồi thì ngủ say như chết!
- Cái gì? - Lệ quá bất ngờ - Anh...anh...
- Tôi xin lỗi – Jean Marc rất khổ sở - Tôi đã hiểu lầm… Cuối cùng Lệ cười phá lên và nói “chúng ta hãy nghĩ chuyện này theo hướng tích cực. Jean Marc có dịp hiểu thế nào là “cạo gió” của người Việt Nam, còn cô biết rằng trên đời này có người thích khuynh hướng tình dục bạo lực. Như vậy cả hai đều được mở mắt” Tuy nhiên Lệ càng cười, jean Marc càng tỏ vẻ đau khổ. Anh tự trách mình thiển cận, lại quá rụt rè, nghi mà không chịu hỏi. Lệ xua tay đuổi Jean Marc ra khỏi phòng: “Thôi đừng nghĩ ngợi nữa. Anh về ngủ sớm đi. Sáng mai chở em ra chợ rồi chiều tối em ra sân bay.”
*
* *
Hai người lại vào quận Mười Ba để đi chợ Tàu. Lệ mua sẵn thật nhiều nguyên liệu để Jean Marc nấu món Việt Nam. Anh không ngăn lại nhưng buồn rầu thú nhận cô đi rồi anh cũng không hứng thú nấu nướng gì nữa. Lệ cười: “Thì anh cũng phải ăn để sống chứ.” Anh chép miệng: “Tôi sẽ trở lại với bánh mì và thịt nguội như trước kia. Càng nấu món Việt tôi càng nhớ em thêm!”. Lệ cười nắc nẻ: “Đừng sến nữa ông ơi! Thôi anh cứ nấu đi, rồi lên mạng chat và qua webcam em sẽ thấy món anh làm, chúng ta sẽ cùng ăn qua mạng. Chỉ có điều không nghe được mùi nước mắm thôi. Kỹ sư vi tính như anh phải chế ra dụng cụ gì đó để truyền mùi hương qua mạng mới được”. Lệ càng đùa Jean Marc càng thảm não. Buổi tối trước khi chào nhau lần cuối ra sân bay, Jean Marc òa khóc như trẻ con: “Nước mắt ơi! Em bỏ tôi đi thật sao?”. Lệ không khóc, cô thấy vui vì anh còn nhớ có lần cô giải thích ý nghĩa tên của cô là “nước mắt” nhưng cô chỉ cười. Không hiểu sao lần đầu tiên gặp anh cô lại đang khóc nức nở, nhờ thế mới được anh cho vào nhà và từ đó quen nhau.
Lệ đã về Sài Gòn với nắng và sức nóng. Cô và Jean Marc thỉnh thoảng mới chat với nhau do múi giờ hai vùng Âu – Á quá chênh lệch, vì thế việc ăn chung qua mạng chưa bao giờ được thực hiên. Có lần Jean Marc báo tin anh bị cảm lạnh rất nặng. Lúc này Lệ mới nhận ra ở Paris đã cuối mùa đông mà Sài Gòn vẫn luôn là nắng. Những ngày cận tết trời vẫn nóng nên cô không thể hình dùng “đang 0 độ” như Jean Marc báo tin. Thế rồi đột ngột Lệ nhận được điện thoại, Jean Marc bảo hãy ra phi trường rước anh, anh từ Paris bay sang Sài Gòn chỉ để được cô cạo gió. Lệ cười nắc nẻ trong điện thoại: “Sài Gòn đang chuẩn bị đón xuân, sang đây anh tự động hết bệnh mà chẳng cần em cạo gió đâu.”
Lúc Jean Marc xuất hiện, ôm ghì lấy Lệ và cọ bộ râu quai nón vào má cô, cô biết rằng từ đây không một hiểu lầm văn hoá nào có thể chia cách hai người.

Monday, August 3, 2009

Sửa nhà


Nhìn đống xà bần ngổn ngang thợ chưa kịp dọn, tự dưng có một cảm giác kỳ lạ.
Đống xà bần ngổn ngang đó đã từng là nơi mình đi qua...
Đống xà bần nát vụn đó đã từng là nơi gia đình quây quần...
Đống xà bần xấu xí đó đã từng ghi dấu của ông bà nội...
Đống xà bần ...
Đống xà bần ...
Đôi khi có những thứ quá gần gũi, quá quen thuộc, quá thân thương đến nỗi mỗi khi nhìn thấy ta đều cho đó là sự bình thường của cuộc sống. Rồi bỗng chốc những thứ bình thường đó không còn nữa, ta chợt giật mình... đâu rồi những thứ thân thương?