Sunday, February 22, 2015
Nơi chốn tôi qua
Ghi lại những nơi đã đặt chân đến dù chỉ là vài giờ ngắn ngủi và chỉ những nơi mình còn nhớ:
1. Việt Nam: Fansipan, Sapa, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Phan Thiết, Vĩnh Hảo, Đà Lạt, Đồng Nai, Tây Ninh, Trà Vinh, Tiền Giang, Hậu Giang, Cần Giờ, Vĩnh Long, Bình Phước, Long An
2. Cambodia: Phnom Penh
3. Malaysia: Kuala Lumpur, Melaka
4. Singapore
5. Philippines: Manila
6. Italy: Rome, Grossetto, Pisa, Lucca, Firenze, Venezia
7. Dubai: Airport
8. Myanmar: Yangon
9. Poland: Warsaw, Krakow
10. Switzerland: Zurich, Bern
11. Germany: Munich, Berlin
12. Czech Republic: Praha
13. China: Airport
Friday, February 13, 2015
Năm mới
Thời điểm này một
năm trước tôi đang rất háo hức chuẩn bị cho chuyến đi xa tít mù khơi đầu tiên
trong cuộc đời mình. Tôi đã có một khởi đầu năm tuổi trong mơ, ai nói năm tuổi
xui xẻo, nhưng với tôi thì không, năm tuổi đã trôi qua với rất nhiều những niềm
vui, và hành trình cảm xúc đã đi qua những vùng đất rất mới, rất phong phú mà
trước đây tôi chưa từng trải nghiệm.
Một năm không dài
không ngắn so với cuộc đời của một con người. Tuổi thọ trung bình của người Việt
Nam là khoảng trên dưới 60, như vậy tôi cũng có thể được xem là đi qua gần ½ chặng
đường đời người. Mỗi một năm trôi qua đều hết sức ý nghĩa và tràn đầy hồng ân.
Từ một đứa học trò trở thành sinh viên đại học, rồi đi làm, rồi đi nước ngoài,
rồi thất bại, rồi gặt hái vài cái thành công nho nhỏ, rồi kết thúc và rồi lại bắt
đầu.
Ai rồi cũng sẽ khác,
thế giới đổi thay từng ngày cơ mà. Có những buổi tối nằm vắt tay lên trán tôi
nghĩ, mình học được gì qua những biến cố cuộc đời, của mình và của những người
xung quanh, mình có khôn ngoan hơn không, mình có vững vàng hơn không, mình có
rộng lượng hơn không? Những bước đi của đời mình có phải là điều được trông đợi.
Cuối năm, dành chút
thời gian nhìn lại những điều đã làm được, những thứ đã bỏ lỡ, những việc vẫn
đang miệt mài cày cấy. Cuối năm, nhìn về những kế hoạch đã bắt tay làm, những dự
định vẫn còn trên giấy và cả những dự liệu chỉ mới nghĩ tới. 365 ngày có vẻ nhiều
nhưng cũng có thể rất ngắn, giống như Randy Pausch nói trong Bài giảng cuối
cùng của mình “Thời gian là tất cả những gì chúng ta có, nhưng một ngày chúng
ta nhận ra, chúng ta có ít hơn mình nghĩ”.
Nghênh mặt chào đón
năm mới…tới đi, tui tiếp chiêu!
-TâmVũ-
Subscribe to:
Posts (Atom)