Monday, July 26, 2010

Thần tượng



Hôm nay mở TV coi bản tin thể thao buổi trưa bằng tiếng Anh (ghê ghê), thấy đang phỏng vấn anh Raul, lòng tự dưng hạnh phúc lạ. Kể ra cũng đã hơn năm nay (không tính vụ World Cup) tôi chẳng mặn mà với bóng đá nữa, ấy vậy mà mỗi lần nhắc đến Raul tôi vẫn thấy vui lạ!

Phải nói rằng, Raul là thần tượng đầu đời của tôi, tôi bắt đầu mê mẩn anh với chiếc áo số 7 từ năm 12 tuổi (tôi còn có cả chiếc áo thi đấu của anh trong tuyển Tây Ban Nha nữa cơ), trong kỳ World Cup trên xứ kim chi và xứ hoa anh đào, kể từ đó tôi cũng thay đổi luôn thói quen xem tivi, tôi tập tành xem đá banh từ Ngoại Hạng Anh đến Bundesliga, rồi La Liga và cả Serie A nữa, chỉ để hiểu thêm về cái nghiệp “quần đùi áo số” mà anh Raul đang theo đuổi.

Năm tháng dần trôi, những bận rộn bài vở, những mối quan hệ xã hội và HĐ nữa, đã lôi tôi đi tuồn tuột khỏi cảm xúc thơ nhỏ, trong sáng. Tôi dần nhận ra Raul không còn là thần tượng trong lòng tôi nữa. Đó chỉ là một ai đó đẹp trai (theo tiêu chuẩn của tôi), có cuộc sống gia đình chuẩn mực (1 vợ 4 con), và sự nghiệp rực rỡ (một trong những huyền thoại sân Bernabeu). Tôi chỉ đơn giản là yêu thích, vậy thôi.

Cuộc sống cứ vậy mà quay nhanh dần, những khó khăn chất chồng bế tắc, cứ phải quẩy ba lô trên vai, chống gậy bước tiếp cuộc lữ hành trần thế, tôi gặp được chị, tôi gặp anh, tôi gặp bạn… tôi gặp rất nhiều những con người trên chặng đường tôi đi, đó là những bậc cao niên nhưng vẫn khắc khoải vì một thế hệ đàn em, đó là những người trẻ đầy nghị lực sống và đã sống không chỉ cho riêng mình, đó là một thế hệ đàn em, háo hức bước vào đời và hăm hở cống hiến. Đó là cha tôi với mái đầu điểm sương ngày ngày tần tảo khám cho bao bệnh nhân với cả tấm lòng của người thầy thuốc. Đó là mẹ tôi, chấp nhận lui về cuộc sống sau cánh cổng gia đình để gìn giữ tổ ấm.



Giống như vừa tỉnh cơn mê, tôi nhận ra, thần tượng của tôi không ở đâu xa xôi, thần tượng của tôi không nhảy nhót hát ca, thần tượng của tôi không biết đóng phim hay se sua lụa là. Thần tượng của tôi là những con người nhỏ bé, bình thường giữa cuộc đời truân chuyên, đã sống và làm cho cuộc sống kẻ khác có ý nghĩa.

Có lần chị nói với tôi, thần tượng là một người đi trước em, là người giương cao ngọn đuốc để em bước theo, và rồi đến ngày nào đó, em sẽ vượt qua người đó, chính em sẽ cầm lấy ngọn đuốc đó và dẫn đường cho thế hệ đàn em bước theo… cứ thế, sóng sau xô sóng trước. Thần tượng là vậy đó bạn ạ!

Thần tượng không chỉ đơn giản là công nghệ giải trí, thần tượng không thuần tuý là tóc xanh mày ngài, thần tượng cũng không cần dáng chuẩn hay chân dài. Thần tượng không phải là xu hướng hay tiếp thị hay lăng – xê. Thần tượng còn phải cao, xa hơn thế nữa. Thần tượng là người đã âm thầm sống tròn kiếp con người, lặng lẽ vun đắp cho đời và xứng đáng để bạn noi theo.

Khi nhìn nhận một ai đó là thần tượng đời mình, nghĩa là bạn đã khiêm tốn chấp nhận mình thiếu sót, khiếm khuyết và ước ao hoàn thiện bản thân hơn.

Tôi tham lam nên đời tôi có nhiều thần tượng, mỗi một dáng dấp đó dạy cho tôi rất nhiều điều hay, thầm kín trong đáy lòng, tôi mong ngày nào đó, tôi có thể tự hào cầm ngọn đuốc đi trước, để em tôi không lạc lối phù hoa…

-Tâm Vũ-