Thursday, June 11, 2009

11/6


Hôm nay chị đến nhà em, thật sự mà nói, em không nghĩ người đến kiếm em lúc đó là chị, em không nghĩ là sẽ có một ai đó tìm đến em. Chị gọi về trong em nhiều kỷ niệm quá, những kỷ niệm xưa cũ tưởng chừng đã lãng quên bỗng dưng sống dậy mãnh liệt. Chị nhắc cho em những khoảnh khắc ngắn ngủi mang đầy sức mạnh, là năng lượng để bước tiếp con đường lý tưởng.


Chị, lâu lắm rồi, lâu lắm rồi em mới lại được lắng nghe và lắng nghe những điều mình cần, mình mong, mình muốn, mình thích, mình tâm đắc. Chị, lâu lắm rồi mới có người nhắc em nhớ, cuộc đời là một sứ mệnh. Chị, cũng lâu lắm rồi, em mới chợt nhận ra mình cô độc biết chừng nào, trên con đường mịt mù phía trước, em bước đi lầm lũi, cô đơn và lạnh lẽo. Tự nhiên em lại ước, ước có một người tri kỷ, người sẽ bước cùng em, và cho dù không thể bước cùng em đi nữa, cũng sẽ nhìn em bước đi, dõi theo em và em cũng sẽ được làm những điều đó cho người bạn đó.


Ngồi với chị, em chợt nhận ra cuộc sống ngắn ngủi, cuộc sống là cả một mầu nhiệm lạ kỳ. Ngồi bên chị, em chợt giật mình, cuộc sống lắm phong ba đó, cũng chỉ là phù du, sẽ chóng qua, sẽ lụi tàn, sẽ héo úa và qua đi, chỉ có những giá trị tình cảm, những giấc mơ cuộc sống, những mối dây vô hình mà còn mãi mãi. Cùng với chị, em trải nghiệm những điều bình dị của cuộc sống, gìn giữ nó và gửi đến các em của mình.


Cảm ơn chị ... chỉ vì tối nay chị đã tìm em


Cảm ơn chị ... vì những điều ... bình dị.

No comments:

Post a Comment