Tuesday, January 12, 2010

Anh


Tôi có một người bạn rất rất đặc biệt, đó là người mà mãi mãi về sau này, khi không bao giờ còn có thể gặp lại tôi vẫn không thôi day dứt, đó là người mà mỗi khi nhớ về, trong tôi pha trộn thứ cảm giác rất khâm phục lẫn tiếc nuối. Tôi khâm phục bởi anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhưng bằng mọi cách anh vẫn bước vào giảng đường đại học năm 26 tuổi. Tôi tiếc nuối bởi trong những tháng năm tuổi trẻ, những tháng ngày vật lộn với đời anh đã làm bạn với ma túy và lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, tôi đã không nắm lấy đôi bàn tay anh và khuyên anh đi cai nghiện.

Đôi khi, trong những buổi lửa dặm đường, tôi nhìn về khoảng trống bên cạnh và nhớ về anh, như thể một ngày nào đó không xa, tất cả các anh em toán tráng cũ sẽ quay lại, và anh sẽ ngồi vào khoảng trống bên cạnh tôi, như những ngày xưa chúng tôi vẫn thế. Trong những đêm trời lộng gió và đầy sao đó, tôi biết, lại thêm một giấc mơ nữa không thành…

No comments:

Post a Comment