Tuesday, May 31, 2011

Giấc mơ của anh



Lặng lẽ chất cây củi cuối cùng vào đống lửa sắp tàn, giữa trời biển mênh mông, tôi kể mọi người nghe câu chuyện về giấc mơ bị bỏ dở của anh, một người đã chọn cách từ bỏ, không thể đi tiếp con đường của mình.

Anh sinh ra mồ côi cha mẹ, anh lớn lên trong sự bao bọc, dưỡng dục của bà nội, người phụ nữ cằn cỗi hết mực yêu thương anh, bà thương đứa cháu không cha không mẹ, thiệt thòi đủ thứ, vì vậy bà cho anh thứ tình thương vô bờ bến chỉ mong ngày bà nhắm mắt xuôi tay, anh đã có một cuộc sống tốt đẹp.

Anh lớn lên với mặc cảm của thằng con côi cút, anh lăn lộn ra khỏi vòng tay của bà, anh ngạo nghễ nhìn đời, đời đã không cho anh được có cha có mẹ, đời đã tướt của anh khối yêu thương to lớn, vậy thì anh, anh đứng trên đôi chân của mình mà đội trời, thách thức đời.

Tốt nghiệp cấp ba, anh bắt tay làm đủ thứ, anh đi dạy kèm con nít toán lý, anh ra công trường vác từng thúng cát, đặt từng viên gạch, anh vào nhà hàng rửa chén, phụ bếp, anh lang bạc đây đó, anh đi cho thoả chí trai, cho thoả đôi chân tuổi trẻ. Rong ruổi trên những con đường của đất nước, anh mơ ước ngày sau, đôi tay khối óc anh sẽ làm cho những con đường này xanh đẹp hơn, trẻ thơ vui đùa trên những công trình kiến trúc mà anh tạo ra và bà anh sẽ có dịp cầm cây quạt mo phất phơ tự hào khoe anh với xóm giềng, rằng bà có thằng cháu giỏi lắm, nó xây đủ thứ cho người ta ở.


Mơ như vậy, anh về, anh về với bà, đếm từng nếp nhăn trên khuôn mặt bà để mạnh mẽ mà tiếp tục những tháng ngày sôi kinh nấu sử, anh học, chuẩn bị thi đại học, chuẩn bị bắt lấy giấc mơ đời mình. Anh đậu. Anh đậu trường Bách Khoa, bắt đầu cuộc đời của anh sinh viên khoa kỹ sư xây dựng. Những tháng ngày đẹp nhất đời anh. Anh học và anh đến với chúng tôi, hội những người anh em.

Trong những đêm trăng sáng và gió biển miết vào bờ cát thế này, anh hay cùng chúng tôi ngồi quanh đống lửa hồng và kể. Anh kể không thôi về cái nghề anh chọn, về những bản vẽ, những cân bằng lực, về móng, về nền, về cấu trúc toà nhà. Anh vẽ lên trong mắt chúng tôi những công trình kiến trúc, những toà tháp mà sau này Forbes phải liệt ngang hàng với Twin Towers, Golden Bridge. Và tôi nhìn thấy trong mắt anh niềm tin đang lấp lánh. Tôi tin anh sẽ thành công.

Những dòng suy tưởng của anh cứ trải thênh thang như những đồi cát vàng kia, có khi anh kể về tương lai, cũng có khi anh kể chúng tôi nghe về tháng ngày trai trẻ lang thang đây đó của anh. Năm tháng tuổi trẻ với những trải nghiệm không tiền, không nhà, không người thân, những đêm nhậu say tuý luý khi công trình hoàn tất, những bữa tiệc thừa sau khi đóng cửa nhà hàng, tràng chửi bới liên tu bất tận của gã cai, cái nhìn khinh khỉnh của tay quản lý nhà hàng, lời trách móc của phụ huynh chỗ anh dạy kèm. Là niềm vui, là kinh nghiệm để đời, là nước mắt, là nỗi đau trống trải không thể nào lấp liếm, là giọng bà nội tha thiết trong điện thoại “khi nào thì bây về”.

Rồi ngày kia, trong niềm vui hội tụ, nằm chụm đầu dưới bầu trời đêm đầy sao, anh kể cho chúng tôi nghe bí mật lớn nhất đời anh. Tháng ngày tuổi trẻ của anh đã hao mòn theo từng làn khói thuốc. Những ngày xa nội, nơi những vùng đất vắng bóng người, nơi bạn xấu nhiều hơn bạn tốt, anh đã làm quen với ma tuý. Thứ bột trắng có khả năng biến nỗi cô đơn thành nỗi đê mê, anh được say trong thứ cảm giác anh chưa từng một lần có, trong cơn say, anh thấy mình ấm áp với vòng tay của một ai đó, rất gia đình. Anh tìm đến ma tuý cũng nhiều như nỗi khao khát được đùm bọc. Anh nghiện. Phải mất rất nhiều thời gian sau, anh mới nhận ra tuổi trẻ anh đang bị thứ ảo giác mộng mị kia giết đi. Anh đấu tranh, anh quyết liệt, anh hận bản thân mình, anh vật lộn với phần con và phần người trong mình, để nhắc nhở bản thân rằng đâu đó ở quê nhà, nội anh đang vò võ chờ đợi thằng cháu trai yêu thương, đâu đó xa xôi trong miền ký ức, anh đã từng có một ước mơ, rất cháy bỏng, đâu đó trong một cõi nào đó, có lẽ bố mẹ anh cũng đang mong cho anh thành người. Anh phải quay về, phải sống như một đấng nam nhi, phải nên nghiệp lớn.

Sau ngày đó, anh biến mất. Chúng tôi ôm ấp câu chuyện của anh và tự hỏi vì sao anh kể chúng tôi nghe bí mật của anh để rồi anh lại biến mất? Chỉ với những dòng ngắn ngủi để lại trước cửa nhà một người bạn, anh bỏ cuộc, anh thôi chiến đấu với “nó”. Anh tái nghiện. Anh gác lại giấc mơ làm kỹ sư xây dựng, những toà nhà sẽ không bao giờ nhú lên khỏi giấy, nhưng cây cầu không bao giờ có thể nối liền, những niềm tin vụn vỡ và một ước mơ đã tắt.

Mãi đến bây giờ, nhiều năm tháng sau sự ra đi của anh, tôi vẫn còn giữ lại lá thư của anh “Lý tưởng cũng giống như chòm sao Bắc Đẩu của dân đi rừng, ta không bao giờ có thể bắt được nó trong tay, nhưng thiếu nó ta sẽ bị lạc. Không có lý tưởng, ta bị lạc khỏi ước mơ. Anh lạc rồi.”

Sương đêm càng lúc càng lạnh, đám lửa kia cũng càng lúc càng nhập nhoạng tàn, biển thì vẫn mải mê xô bờ, câu chuyện của tôi về một người bạn xa vẫn còn văng vẳng đập vào ký ức từng người. Tôi thầm khấn cầu ở một nơi nào đó, anh đã thắng “nó”. Một ngôi sao nữa chợt loé lên trên bầu trời đêm, một giấc mơ tuổi trẻ của ai đó lại được thắp lên, tôi cầu chúc bạn sẽ không bị lạc.

Đêm.

-Tâm Vũ-

No comments:

Post a Comment