Sunday, November 27, 2011

Cá bé nhỏ

Cũng lâu rồi, có lần tôi bắt gặp một nickname tên “Cá bé nhỏ” trên trang cá nhân của một người bạn. Tôi thường không mấy quan tâm đến tên một ai đó, nhưng không hiểu sao, tôi rất thích ba từ này, nó diễn tả một cách chính xác mỗi con người chúng ta trong cuộc đời này. Cuộc sống bao la và rộng lớn với vô vàn những sóng to gió lớn, những thử thách, cạm bẫy bủa vây, và mỗi chúng ta cũng giống như cá bé nhỏ đang chu du trong chính cuộc đời này. Có người sẽ hưởng thụ cuộc sống như chính bản chất của nó, có người sẽ tìm cách né tránh nó, lặn thật sâu để rồi chẳng bao giờ nhìn thấy mặt trời trên kia, cũng có người lúc nổi lúc chìm để lớn lên sau mỗi con sóng vùi.

Tôi vốn dĩ muốn viết gì đó về những người bạn đồng trang lứa, vì những ngày gần đây, nghe, đọc, thấy nhiều chuyện không vui, không hay, tự dưng cho phép mình kẻ cả được răng đe người khác, nhưng càng ngẫm nghĩ, là cá bé nhỏ, mình cũng chẳng dám bảo ban ai, cũng chỉ là viết đôi dòng cóp nhặt đây đó, một lời tâm sự, một lời sẻ chia từ một người trẻ đang từng ngày thu gom những vật dụng làm thành hành trang bước từ ao tù ra biển lớn. Cũng như ai, tôi cũng có những khát vọng, những hoài bão, những khắc khoải, không thiếu những tiếc nuối, hụt hẫng và lỗi lầm, nhưng trên hết, tôi biết mình muốn gì và tôi khao khát được thực hiện điều tôi muốn. Thế thôi.

Lúc trước tôi luôn tự hỏi vì sao trẻ con thường có nhiều mơ ước và thường xuyên thay đổi các mộng ước của mình, còn khi đã là người lớn thì lại kiên quyết theo đuổi một cái gì đó. Trước đây tôi không hiểu, nhưng giờ thì hiểu rồi. Trẻ con mơ nhiều và mọi giấc mơ trẻ con đều rất đẹp và trong sáng, bởi nếu mơ về tiền, trẻ con sẽ mong có nhiều tiền để giúp đỡ mọi người nghèo trên toàn thế giới; bởi nếu mơ về tình, trẻ con sẽ mơ mình có thể yêu thương được hết thảy mọi người; hay nếu mơ có sức mạnh phi thường, em sẽ mơ làm siêu nhân để bất cứ nơi nào cần, em sẽ bay đến giúp đỡ. Càng lớn lên, càng bị vùi dập, người lớn càng trở nên cay cú, và vụ lợi, nếu nghĩ về tiền, họ sẽ nghĩ mình phải mua nhà hay xe hơi; nếu nghĩ về tình, họ sẽ mong có trai xinh, gái đẹp vây quanh; nếu nghĩ về sức mạnh phi thường họ sẽ mong có thể quật ngã đối thủ – những thằng đáng ghét. Bản chất của cái “mơ ước” không xấu, nhưng chính vì con người chúng ta đổi thay, chúng ta cũng biến đổi cái tốt đẹp của mơ ước. Cũng từ những giấc mơ không lành, chúng là làm đời thêm bão táp.

Có lần, ai đó đã nói tôi nghe rằng “80% giới trẻ ngày này sống thiếu lý tưởng”, thoạt nghe thấy cũng bình thường. Vì lý tưởng là cái hoàn hảo, và giữa cuộc đời thị phi, làm gì có cái gọi là hoàn hảo, vậy nên lý tưởng cũng là ảo tưởng. Nhưng rồi mấy tháng gần đây, tôi có dịp gặp lại những người bạn cũ, những người ngày xưa tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ tiến xa, thì giờ đây họ lại đang đi con đường rất tươi sáng, những người bạn tôi vốn nghĩ họ là số dách thì lại đang tàn tàn đâu đó phía sau. Có người đổ lỗi cho số phận đưa đẩy, cũng có người đổ lỗi cho hoàn cảnh, cũng có người gãi đầu gãi tai tự hỏi “tôi sống để làm gì?”. Tự dưng tôi thấy tiếc vì nước nhà đang bị mất đi một nguồn lực đáng kể từ những người trẻ đáng ra xuất sắc này.

Thời buổi này, nếu bạn không gia nhập quân đội, hay chí ít là dân thích mạo hiểm, ham thích thám du, đi rừng, lặn lội về với thiên nhiên, thì khó có thể hình dung tầm quan trọng của chòm sao Bắc Đẩu. Tôi vốn rất tệ môn ngắm sao trong tất cả các kỹ năng nghề rừng, nhưng bao giờ tôi cũng thích ngắm chòm sao này, bởi có lần, giữa bầu trời đêm ngàn sao, giữa tiếng củi lửi lèo xèo, giữa sương đêm lành lạnh, một đàn anh đã nói với chúng tôi – những người trẻ hăm hở rằng “lý tưởng cũng giống như sao Bắc Đẩu của dân đi rừng, em không bao giờ có thể chạm tới, hay cầm nắm nó, nhưng thiếu nó, em sẽ lạc đường.” Lạc đường giữa chốn đô thị phố phường thì cũng thường thôi, nhưng phải thử cảm giác bị lạc giữa nơi núi rừng hoang vu, cỏ cao lút đầu, chim kêu vượn hú, đến lúc chiều tà mà vẫn chưa thấy đường ra, có thế bạn mới thấy hết tầm quan trọng của việc đi đúng đường và tìm được về đích.

Cuộc đời của mỗi chúng ta cũng vậy, cuộc đời mỗi người là một tấm bản đồ, tấm bản đồ này sẽ cho bạn thấy nơi khởi điểm và chính bạn sẽ chọn ra nơi mình đến và để đến đó bạn cũng phải tự vạch lấy lộ trình mình đi, bạn sẽ không thể tránh khỏi những lúc trèo đèo lội suối, những lúc gian nan hay sướng vui, bởi đó là một phần của cuộc hành trình. Nếu bạn tự vẽ ra quá nhiều đam mê, bạn sẽ thấy cuộc đời mình cứ loay hoay mãi mà không trọn vẹn, nếu bạn chẳng có lấy một đam mê nào rõ ràng, bạn sẽ thấy mình cứ chạy loanh quanh làm cái này cái kia mà không thể thoả mãn, cuộc đời bạn cứ có cảm giác vụn vỡ không thành. Cần phải có đủ thời gian để trái chín, cần phải có đủ nắng, đủ mưa để trái lớn, bạn cũng cần có đủ những va chạm để thấy được mình muốn gì, và phải có đủ gian nan cùng với hạnh phúc để hiểu được đó có thực sự là đích đến của đời mình.Và khi bạn biết rõ cuộc đời mình sẽ đi về đâu, hãy hăng say tiến về đích. Đừng làn nhàn, đừng tàn tàn. Hăng say, dấng thân đi!

Thế giới đang có hơn 7 tỉ người, nếu ai cũng có một lý tưởng sống cao đẹp, nếu ai cũng có tấm bản đồ trên tay, hẳn cuộc đời sẽ đẹp thêm nhiều, mọi người sẽ nhân ái hơn và trọn vẹn hơn, kiếp người.

Cá bé nhỏ bơi ra biển lớn, vùng vẫy và viên mãn, cá nhé!



-TâmVũ-


No comments:

Post a Comment