Thursday, November 17, 2011

Tản mạn chuyện cũ


Tốt nghiệp cấp ba, con nhớ mãi ngày con cầm tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời bước ra khỏi trường. Giây phút đó, mọi thứ chợt ngưng đọng, con háo hức bước vào đời quá, đến nỗi con chỉ kịp ngoái đầu nhìn lại sân trường ấy một tíc tắc. Trong phút giây đó, con thấy hành lang lớp học ồn ào những giờ ra chơi, con thấy sân trường đầy những mái đầu cắm cúi chép bài của nhau những buổi sáng thứ hai chào cờ, con thấy sợi dây kéo co bị giằng kéo trong tiếng reo hò cuồng nhiệt như World Cup đang diễn ra, con thấy con chó to lớn tên Na đang lừ lừ đi dạo trong trường, con thấy cây phượng trổ bông và con cũng thấy cuộc đời học trò mình vừa chính thức chấm dứt.

Con háo hức bước chân vào giảng đường đại học, với những tháng ngày nhàn nhã, không điểm danh, không kiểm tra miệng, không kiểm tra 15’, không kiểm tra một tiết, không chép phạt, không mời phụ huynh. Con làm chủ cuộc đời con. Con đường thênh thang trước mặt, con có toàn quyền bước đi, chạy nhảy, hay vấp ngã. Bỗng con thèm ghê gớm những buổi chiều quên chép phạt bị đuổi ra cửa lớp ngồi chép phạt khi nào xong mới được vào. Con thèm quá những buổi kiểm tra 15’ không báo trước, làm bọn học trò quỷ dáo dác lật tập trong hộc bàn. Con nhớ những buổi kiểm tra một tiết tập trung. Đẹp biết bao nhiêu, quãng đời đó!

Làm sinh viên, con cũng bon chen đi làm thêm kiếm chút tiền chi xài, nếm mùi đời, con chợt ao ước quay lại những ngày xưa, thà bị thầy cô la rầy còn hơn bị khách hàng rủa sả, thà bị bạn bè cóp pi bài còn hơn bị đồng nghiệp giành khách, thà ra về muộn để được học thêm kiến thức mới còn hơn phải làm tăng ca mà không được thêm tiền. Cuộc đời khắc nghiệt quá, con nhớ những ngày bình yên dưới mái trường cũ. Biết sao được, con đò nhỏ cập bến mất rồi, con đã đặt chân lên bờ bên này rồi.

Ngày nhà giáo lại sắp đến, xôn xao khắp phố phường cả mấy tuần nay là những cuộc thi viết về thầy cô, tri ân những người khai sáng, người lái đò thầm lặng…Con biết viết gì về thầy cô đây? Nếu chỉ là giấy và chữ làm sao con có thể kể hết cho người đời nghe về những con người tuyệt vời đã tặng con chữ? Những người âm thầm cho con kiến thức, để ngày con bước vào đời không bị thua thiệt? Nếu biết những gì thầy cô dạy con ngày đó, là bệ phóng của con tàu ước mơ, để giờ đây con tàu bay cao, bay xa, thầy cô có vui không?

Con mong nền giáo dục Việt Nam gỡ bớt những áp lực trên đôi vai vốn hao gầy của thầy cô, để thầy cô có thể bước lên bục giảng với tất cả niềm hăng say mà không phải lo lắng về thành tích, dự giờ, thi đua vớ vẩn.

Con mong quốc hội Việt Nam sẽ suy xét tăng lương cho nhà giáo, để thầy cô có thể đi dạy tận tâm, tận lực dạy dỗ học trò mà không phải lo nghĩ chuyện cơm, áo, gạo, tiền.

Con mong thế hệ giáo viên trẻ tốt nghiệp ra trường, sẽ bước lên bục giảng với bầu nghiệt huyết sôi sục, với tấm lòng yêu thương học sinh chân thành, và làm tròn sứ mạng trao truyền tri thức.

Con mong lớp đàn em con biết kính trọng, yêu mến và trân quý thầy cô bởi thầy cô xứng đáng nhận được hơn cả những thứ như thế, và bởi thầy cô đã dành cuộc đời mình để thắp sáng biết bao nhiêu cuộc đời khác.

Nếu có thể được, cho con … xin một vé đi tuổi thơ*!

-Tâm Vũ-

*Mượn tựa một cuốn sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.

No comments:

Post a Comment