Friday, November 2, 2012

Thơ thẩn



Đôi khi quá nhiều mơ ước cũng làm con người ta chùng bước, tiến một bước lại phải quay trái quay phải xem cái nào là gần nhất,  nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, biết mình muốn gì, biết mình phải là gì để có được cái muốn đó cũng là một điều hạnh phúc to lớn. Bởi loay hoay mãi trong cuộc đời rộng lớn này để rồi giật mình tự hỏi mình đi về đâu, rồi chơi vơi, rồi hoang mang, rồi bối rối và lạc, đó là một trong những điều khủng khiếp nhất, đó cũng là một sự phí hoài không thể cân đong .

Trong chương trình huấn luyện thiếu sinh, ngắm sao được đặt ở đẳng thứ cao nhất, nghĩa là ngắm sao được cho là một kỹ năng đòi hỏi trình độ cũng như khả năng quan sát tuyệt vời, nhìn hình mà nói thì dễ vô cùng còn ngước mắt lên trời chỉ sao nói tên mới khó. Ngắm sao cũng giống như cuộc hành trình đời người vậy, vẽ vời trên giấy, nằm vắt tay lên trán tưởng tượng thì dễ vô cùng, nhưng bước từng bước chân trong cuộc đời mới thấy chênh vênh, lạc lỏng làm sao.


Những cuộc hành trình trong đời, đi qua biết bao mảnh đời, nghe và nhìn, rồi thấy và hiểu, có người sống giản dị với những đắp đổi qua ngày, một bữa cơm no áo ấm đã là hạnh phúc, rồi cũng có người cả đời cắm cúi làm ăn, bao nhiêu của cải cũng còn thiếu, cứ phải làm cái đã, hạnh phúc là được cầm tiền trên tay, thật ra như vậy cũng không xấu, nhưng cuộc sống rồi cũng chỉ vậy thôi. Lại có những người khác, dành năm tháng của đời mình để đem hạnh phúc đến cho kẻ khác, chỉ cần kẻ khác vui là mình hạnh phúc. Những cuộc hành trình trong đời đó, đôi khi cũng cần phải dừng lại, bắt gặp chính mình trong những mảnh đời xa lạ đó, tự hỏi mình đang ở chỗ nào của tiến trình hạnh phúc. Hoài nghi.

Cổ nhân nói “sống cuộc đời của ai đó thì dễ, sống cuộc đời của chính mình mới khó”, ngày nhỏ thì thấy khó tin, nhưng rồi càng lúc càng thấy đúng. Cứ giả vờ là người thế này, cư xử thế kia, nói năng thế nọ, thấy cũng mệt người lắm, nhưng rồi lại không đủ can đảm là chính mình. Khổ thân. Mở cửa tâm hồn để nhìn vào cuộc sống sôi động, tự hỏi xem có bao nhiêu cuộc đời dám sống là chính mình, tự hỏi rằng những cuộc đời đó nghị lực biết dường nào.

Trong những đêm trăng thanh gió mát như vầy, những lúc ba lô đã sẵn, chỉ một giấc ngủ ngắn rồi sẽ lại lên đường, rời xa cái cuộc sống thường nhật, bước ra khỏi vùng an toàn, để thấy yêu hơn những gì đang có, những thứ đã qua, những chuyện sắp làm. Trong những ngày như vầy, tự nhiên…chột dạ.


-TâmVũ-

No comments:

Post a Comment