Nếu có ai đó
hỏi tôi từ đâu đến, tôi sẽ chẳng ngại ngần mà nói tôi đến từ Sài Gòn. “Sài Gòn”
là cái tên xưa cũ của nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nhiều người gắn Sài Gòn với
những câu chuyện lịch sử và chính trị, nhưng thật ra, với tôi, Sài Gòn cũng chỉ
là Sài Gòn thôi, là cái tên thân thương để dù đi bao xa, thỉnh thoảng lại phải
thốt lên “trời ơi, nhớ Sài Gòn quá”.
Tôi có một
anh bạn quốc tịch Mỹ, tôi hay chọc anh là người quốc tế. Nghĩa là, cha mẹ anh
thì người Mỹ, nhưng sinh anh ra khi đang công tác ở Pháp, rồi vài năm sau gia
đình lại chuyển đến Nhật, rồi anh lớn lên ở Trung Quốc, sau đó, khi cha mẹ anh
hết nhiệm kỳ công tác, gia đình anh lại quay về Mỹ để anh hoàn tất chương trình
cử nhân, hiện tại thì anh đang dạy tiếng Anh tại một trường quốc tế ở Sài Gòn.
Có lần tôi chọc anh là người quốc tế và cảm khái khen bạn tôi sướng, vì được đi
khắp nơi, đắm chìm trong nhiều nền văn hoá khác nhau, ban đầu anh còn cười cười
ra vẻ tự hào, nhưng rồi tự dưng anh rầu rầu nói, thật ra, mỗi người đều cần có
một nơi chốn gọi là “quê hương”, nó cũng giống như mọi cái cây đều cần có rễ có
gốc, không có gốc rễ, cái cây tự nhiên trở nên chênh vênh và dễ ngã biết chừng
nào, con người cũng vậy, bạn cần có một nơi chốn thân thương, để dù bạn đi đâu,
làm gì, bạn luôn có một nơi để quay về, “return”, bằng không, cuộc đời bạn sẽ rất
chông chênh, đôi khi hoang mang, mỏi mệt.
Tôi may mắn
hơn anh bạn tôi, bởi tôi có Sài Gòn tôi thương, tôi thương những cung đường
vàng nắng, những con người Sài Gòn rộng lượng, và tôi thương những mái nhà nhấp
nhô. Không đâu giống như Sài Gòn tôi thương, không đâu có những con người kỳ lạ
như ở Sài Gòn, nhiều lúc tôi cảm thấy Sài Gòn giống như thỏi nam châm hút người,
người ở đâu cứ kéo nườm nượp về tranh giành Sài Gòn của tôi, nhưng rồi tôi nhận
ra, họ dù ít dù nhiều, cũng yêu Sài Gòn như tôi vậy.
Sài Gòn giống
như một hợp chủng phố nho nhỏ, nơi mọi người, mọi miền, tứ phương thiên hạ đổ về,
ở Sài Gòn đại khái là bạn có thể tìm thấy mọi thứ bạn cần từ thứ trà đen Sri
Lanka đến thứ trà Anh thượng hạng, tất cả nằm chung một quầy trong một cửa hàng
bán đồ nhập khẩu. Bạn có thể thấy chiếc Lamborghini phăm phăm trên đường bên cạnh
chiếc Nissan Nhật Bản. Ở Sài Gòn có những tháng trời se sắt gió, người người áo
lạnh xúng xính, nhưng rồi cũng có những lúc trời nóng đổ lửa, nghĩ đến mặc đồ
là thấy mệt. Sài Gòn có những con đường dọc sông, rạch xanh mướt và thum thủm
cái mùi đặc trưng, Sài Gòn cũng có những con đường rợp lá me, bóng nắng rung
rinh trong gió.
Không ở đâu
giống được Sài Gòn của tôi, nơi bên cạnh căn nhà cổ kính liu xiu lại là một toà
nhà bề thế hiện đại, nơi công viên công cộng những tốp người ngồi cà phê bệt,
hay đâu đó đối diện khách sạn năm sao nơi vợ chồng Brad Pitt từng ở là hàng trà
sữa Part Hyatt 15 ngàn một ly. Sài Gòn dễ thương lắm, giữa lòng Sài Gòn là những
con người xởi lởi, vui vẻ, cọc cằn không dấu diếm. Người Sài Gòn không biết thảo
mai, người Sài Gòn yêu ghét rõ ràng, người Sài Gòn giận ra giận, thương ra
thương, nhưng cũng vừa giận vừa thương nữa. Người Sài Gòn dễ tự ái nhưng lại
mau quên, người Sài Gòn sĩ diện nhưng tốt bụng. Tôi thương Sài Gòn quá chừng.
Không đâu giống
như Sài Gòn, khi mà bạn có thể vào quán kêu ly cà phê rồi ngồi từ sáng đến chiều,
hay khi bạn đi ăn phở và xin dĩa giá trụng đầu hành, hay khi bạn kêu ly trà đá
rồi xin thêm tí đá tí trà. Người Sài Gòn cởi mở với những thứ mới chắc có lẽ vì
ở Sài Gòn đã có quá nhiều đến cũng như quá nhiều người đi. Chỉ có những người
yêu Sài Gòn nhiều thiệt nhiều mới đi rồi lại về, mới nhớ hoài Sài Gòn.
Sài Gòn giản
dị vậy đó, chứ mà ai đã lỡ yêu Sài Gòn sẽ cứ yêu hoài không bỏ được đâu. Sài
Gòn là những đêm không ngủ cùng bão bóng đá, Sài Gòn là những ngày lễ hội nghẹt
đường. Sài Gòn là những hàng chò nâu, hay những dãy me loà xoà.
…và Sài Gòn
với cà phê sữa đá nữa.
-Tâm Vũ-
No comments:
Post a Comment