Lâu rồi không viết gì cho Hướng Đạo, bây giờ lớn rồi, lửa Hướng
Đạo không còn hừng hừng cháy như ngày thơ nhỏ nữa. So sánh khập khiểng như vầy
nè, cặp vợ chồng hồi mới cưới yêu nhau đắm đuối, lúc nào cũng nghĩ về nhau,
nhưng ăn ở 10 năm sinh ra một đàn con rồi, thì nhiều khi yêu thì cũng có, nhưng
trách nhiệm thì nhiều hơn, rồi lắm thứ lo toan, tối về im re là mừng rồi.
Ngày trước mơ ước nhiều với Hướng Đạo, mình đã từng mơ lớn
lên sẽ làm việc cho văn phòng Hướng Đạo, sẽ dành tâm huyết và công sức cho Hướng
Đạo để cùng với những người “đồng chí” kiến tạo một thế giới tốt đẹp hơn, phục
vụ trẻ thơ và làm nhiều việc ý nghĩa cho giới trẻ….rất nhiều thứ cứ mơ vậy
thôi.
Thực tại phần nhiều là cay đắng và lạnh lùng, Hướng Đạo nhà
mình bây giờ rối như canh hẹ, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, đầy những
tranh chấp, lủng củng, rối ren. Những mơ ước vô tư ngày nào chợt khựng lại, những
lo toan cơm, áo, gạo, tiền chi phối. Mỗi ngày dành cho Hướng Đạo ít phút, rồi mỗi
tuần vài giờ, và rồi đã có lúc chẳng buồn nghĩ đến. Kiểu bỏ thì thương, vương
thì tội. Có những lúc xuống tinh thần ghê gớm.
Tạ ơn Chúa vì đứng phía sau đẩy con lên còn có trưởng.
Hôm nay muốn viết chút gì đó về vị huynh trưởng già – người
âm thầm lên dây cót tinh thần cho mình, người dù không phải lúc nào cũng đúng
tuyệt đối, nhưng tuyệt đối là người truyền lửa và luôn xuất hiện đúng lúc trong
những giây phút lao đao ý chí.
Ngày trước cứ tiếc nuối mãi, vì sao huynh trưởng trực tiếp của
mình lại không phải là trưởng, chỉ thỉnh thoảng gặp trưởng trong những buổi
sinh hoạt tráng, sau đó, do thời thế, do nhu cầu đơn vị, mình miễn cưỡng đi
ngành thiếu, và kể từ đó được trưởng chỉ bảo nhiều hơn. Trưởng rất khó tính,
khó tính ghê lắm, nguyên tắc nữa, những ngày đầu đi theo học việc với trưởng,
không ít lần bị la, không ít lần bị chỉnh, lại không ít lần bị đuổi về tự suy
ngẫm tội lỗi bản thân, nhưng chưa bao giờ bị trưởng bỏ mặc.
Những sự kiện đáng nhớ trên hành trình Hướng Đạo đều có trưởng
tham dự, ngày tuyên hứa, ngày được trao khăn, ngày lấy tên rừng, và rất nhiều
những sự kiện khác. Để đến hôm nay, chỉ 5 phút ở bãi giữ xe, vẫn nụ cười tươi
như mọi lần trưởng nói dù không nhận con làm bào muội, mỗi bước tiến của con
trưởng đều dõi mắt theo.
Chỉ vậy thôi, một cảm giác tầm thường len lỏi trong mình, những
day dứt, những bối rối. Mình đã làm gì để trưởng kỳ vọng nhiều như vậy, mình sẽ
làm được gì để đáp lại những kỳ vọng của trưởng.
Thật ra mình cũng chỉ là cá bé nhỏ bơi loanh quanh giữa mớ tảo
biển rối bời, nhưng với rất nhiều niềm tin và kỳ vọng, không chỉ của trưởng mà
còn rất nhiều vị huynh trưởng khác, cá bé nhỏ sẽ bơi thật xa, bơi ra biển lớn,
thách sóng vùi, bão dập, cứ bơi thôi.
Tuổi già bắt đầu hằn rõ trên khuôn mặt các trưởng, như sáng nay
trưởng đã không nhớ ra cái cặp trưởng để ở đâu, hay mái tóc muối tiêu của trưởng
chiều nay…Con làm được gì cho các em con? Cảm ơn trưởng vì đã luôn ủng hộ con,
đã luôn ở đó để la con mỗi lần con sai, và để túm con lại mỗi lần con chuẩn bị
ngã.
-HNTT-
No comments:
Post a Comment