Friday, September 9, 2011

Lang thang



Mở máy, tính lên mạng tìm vài bài tiếng Anh đọc để khỏi bị mai một cái vốn tiếng Anh vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu, thế rồi không thể không vào kiểm tra cái “phây bút”, vào rồi không thể không ghé thăm người này người kia. Vài tấm hình mới bạn cập nhật…những chuyến đi, bạn làm ta chồn chân mỏi gối.

Ta nhớ những chuyến đi của mình, những ngày cắp balô rời nhà từ sáng sớm, trước khi đi ghé qua phòng ba mẹ và hai chị, có chút bồi hồi cứ như ta sẽ không bao giờ quay lại. Đó là thói quen, bởi ta muốn hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí phải luôn là gia đình, là người ta thương yêu vô hạn.

Ta nhớ những làn sương sớm thong thả đậu trên tóc, trên mặt vào những buổi sớm đứng xếp gậy điểm danh, trong lành vô cùng. Ta ước cuộc đời cũng có những bước đi bình dị như vậy, chứ đừng vội vã người lướt người rồi bỏ quên nhau.

Ta nhớ những chuyến xe lộng gió chở tiếng cười, tiếng hát của em, rộn ràng lắm, xe đi đến đâu cũng rộn rã cả góc đường, mãi mãi sau này, ta biết rằng sẽ chẳng thế có những chuyến xe nào có thể rộn ràng suốt cả cuộc hành trình mà không nghỉ như vậy, chỉ có chuyến xe chở niềm vui của em là thế thôi.

Ta thèm tuổi trẻ được lang thang trên khắp nẻo đường đất nước, được thấy người dân ta chân chất, thật thà lắm chứ, được đón mời bằng những nụ cười trẻ thơ lẩn giữa cánh đồng xanh thấp thoáng cánh cò. Là quê hương ta đó!

Ta thèm thả tuổi trẻ rong ruổi trên những con đường quê hương, để góp nhặt đây đó những bài học không thể tìm thấy nơi sách vở. Nơi những bài học được rút ra từ mồ hôi ông cha, từ cái cây ngọn cỏ, từ nắm đất, biển xanh. Đó là thứ tuổi trẻ cần phải học.

Ta thèm tuổi trẻ rong chơi nơi xứ người, để từ khắp bốn phương trời và muôn lối đi trong đời mọi người tề tựu trong tình anh em hiệp nhất, nơi có thể con người ta không nói cùng ngôn ngữ, không cùng chia sẻ một niềm tin, không cùng bản sắc văn hoá vẫn có thể nắm tay nhận nhau là anh em. Tuổi trẻ phải được bồi đắp trong thứ ánh sáng như thế thì thế giới này mới có thể tốt đẹp hơn.

Ta quay về với ngôi nhà nhỏ và căn phòng chật hẹp, nung nấu một ý chí, ước mơ, hoài bão. Ta chọn cho mình một lý tưởng sống, ta bơi ngược dòng, ta cảm thấy khó khăn quá, vì có ai đó đã cười ta dại dột “những thằng bơi ngược dòng là những thằng hay chết đuối”. Ta mặc kệ, bởi ta biết nếu xuôi theo dòng nước, tất thảy rồi sẽ rơi xuống thác cao mà tan xác.

Ta quay về với em ta, nhận những nụ cười trong sáng làm động lực cố gắng, lấy những mơ ước của em làm khí cụ chiến đấu, ta quyết biến cuộc chơi thành trò chơi có mục đích cho trẻ nhỏ.

Ta quay về với cuộc đời thực, nơi quá nhiều những điều dang dở cần hoàn tất. Sẽ mất rất nhiều thời gian để làm cho xong cái này cái kia, và thời gian đâu có chờ, tuổi xuân đâu có đợi, ta phải làm thôi, gác những chuyến đi lại, không phải là lúc để lang thang vô định nữa rồi…

Lang thang…chờ đấy!


-Viết trong một ngày nghe quá nhiều những bài hát du ca. Trong bài, tôi có mượn vài chữ của mấy bài du ca quen thuộc.-
Tâm Vũ

No comments:

Post a Comment