Friday, September 30, 2011

Răng và mẹ


Ban đầu đó là mũi thuốc tê, cảm giác cây kim ngoáy sâu vào nướu bạn, toàn cơ thể căng cứng vì lo lắng, 5 giây sâu, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, bạn dần dần mất cảm giác cục bộ, khẽ đưa tay lên sờ vào má, tê rần rần, cứ như đang rờ phải mặt của ai đó, lạ!

45 phút, bạn nằm há họng cho người ta chọt chọt, khoan khoan đục đục, rồi lại kéo, giật, rồi tiếng máy hút nước bọt, rồi vị mặn và tanh nồng của máu, vị mằn mặn thuốc của cái chất nước muối màu nâu mà mỗi lần khoan thì phải xịt thẳng vào mũi khoan.

Tất cả diễn ra ngay khi bạn hoàn toàn tỉnh táo, bạn hoàn toàn thấy được người ta đang làm gì trong miệng mình. Bạn tự nhủ, ta không sợ, nhưng cơ thể thì căng cứng, tay bạn bấu chặt cái điện thoại trong tay.

Đó là hành trình lấy đi một cái răng trong miệng bạn, 45 phút, khoa học tiến bộ, cho bạn mấy chục mililít thuốc tê, rồi thuốc giảm đau, để giảm thiểu tối đa sự đau của bạn. Bạn than thở với bất cứ ai bạn gặp. Mọi người lo lắng hỏi thăm, bạn hỉ hả trong lòng vì ít ra bạn bè còn quan tâm tới bạn, và bạn lại ca bài ca con cá “úi chà, thì đau lắm, đau không tả nổi đâu, nhưng không thành vấn đề với tớ”, bạn cười trong bụng, chắc hẳn mọi người thán phục mình lắm đây. Gớm! Can đảm chưa!

Nằm vắt tay lên trán, bạn nghĩ về mẹ, khi sinh bạn ra, hẳn mẹ đã chẳng có lấy 1 mililít thuốc tê để bớt đau hơn. Cuộc vượt cạn của mẹ chắc rằng phải dài hơn 45 phút cỏn con của bạn. Lượng máu mẹ mất đi chắc phải tính bằng lít, phải lau bằng giẻ chứ chẳng phải bông gòn như bạn, và hẳn ngày mẹ sinh bạn ra, mẹ đã chẳng có nhiều người để than thở, vì hẳn mọi người sẽ săm soi bạn, nựng nịu bạn, bế bồng bạn, còn mẹ chỉ câm lặng nằm trong mệt mỏi, tủi thân. Và bạn nhận ra, mẹ can đảm và vĩ đại hơn bạn trăm ngàn lần. Da này, thịt này, bạn vẫn còn nợ mẹ.

Ngồi ăn chén cháo nóng mà mẹ vừa nấu xong bạn xuýt xoa nhăn nhó, rên rỉ, mẹ ngồi kề bên vuốt tóc bạn, làm nước cam rồi xoa lưng bạn, mẹ ủi an, rồi sẽ khỏi, mẹ chạy lên lầu lấy thuốc giảm đau cho bạn uống. Mẹ xót xa, bạn xót xa.

Xót dáng mẹ hao mòn theo tháng năm, xót mình vẫn chưa làm được gì cho mẹ, rồi bạn bật khóc, cái hàm không làm bạn đau nữa, nét thời gian hằn trên đuôi mắt mẹ làm bạn đau, đau khủng khiếp. Có thuốc giảm đau nào cho cái đau này chăng?

Đôi tay mẹ, gầy gầy, xương xương. Thương quá!


-TâmVũ-

No comments:

Post a Comment