Couchsurfing là một cộng đồng phượt quốc tế, nơi kết nối những
ngôi nhà muốn đón khách thập phương và những bước chân giang hồ lại. Tôi nghe
nói về Couchsurfing đã lâu nhưng chưa bao giờ có một cơ hội thật sự để trải
nghiệm, dù trước đây ở nhà, cũng đã gặp vài bạn couchsurfer quốc tế. Vậy là
nhân dịp lang thang ở Ý, tôi quyết định liều mình trải nghiệm.
Nơi tôi quyết định dừng chân là Arcidosso, một thị trấn nhỏ
nằm heo hút trên núi Monte Amiata, vùng Tuscany nổi tiếng thôn dã và xinh đẹp.
Do Arcidosso cách trung tâm thành phố Grosseto khá xa, phải đến 1 giờ xe bus,
nên bạn chủ nhà đã hướng dẫn tôi qua điện thoại là phải bắt chuyến nào đến đâu
thì xuống, mặc cho tôi nằng nặc năn nỉ bạn nhắn tin địa chỉ để cho chắc, vì tôi
không rõ ngữ điệu tiếng Anh của bạn, bạn vẫn cười và nói ở Arcidosso chỉ có 2
trạm xe bus, xuống chỗ nào cũng được, thế nên tôi cũng ngậm ngùi cúp máy.
Vừa leo lên xe, tôi đã nói ngay với bác tài, tôi sẽ xuống ở
Arcidosso, trạm Castel di Piano, bác gật gật và hậu quả là quăng tôi giữa đường,
nơi đồng không mông quạnh, chỉ có mấy ông già dòm tôi cười cười và đi qua đi lại
tập thể dục. Tôi đói, tôi mệt, và trong tay tôi là cái vali gần 30 ký, trên vai
là gần 10 ký máy tính, máy chụp hình và đủ thể loại dây nhợ điện tử khác. Sau
khi khoa tay múa chân hỏi han một hồi, tôi mới biết chỗ tôi xuống còn cách
Arcidosso 23 km, và cách Grosseto 30 km, nghĩa là tôi đi cũng dở về cũng không
xong, và điểm thắt nút là phải đến 3 tiếng nữa mới có chuyến xe buýt tiếp theo.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy đời mình vậy là xong.
Sau khi ăn hết trái lê đem theo từ khách sạn ở Rome, tôi lấy
hết sức bình sinh lôi cái vali lên dốc và bắt đầu trả giá với Chúa, nào là bình
thường con rất tốt bụng với mọi người, con còn yêu trẻ con nữa, gặp ai con cũng
không quản khó nhọc giúp đỡ, rồi con hứa sẽ yêu thương mọi người nhiều hơn, bớt
ghét mọi người lại, cười nhiều hơn, vân vân. Vậy mà bao nhiêu chiếc xe hơn xanh
đỏ tím vàng, mới có cũ có, có cả xe tang và xe cứu thương chạy qua, chẳng có đến
một chiếc chạy chậm lại chỉ để hỏi thăm. Tôi chợt nghĩ, thôi rồi, có nước mà đi
bộ tới tối, cứ đi vậy, không biết chừng 3 tiếng nữa xe bus chạy ngang qua sẽ hốt
được xác mình lên đồi.
Tôi thất thểu đi trong vô vọng như vậy phải đến gần 3 cây số
thì bỗng có một bác lái xe thồ 3 bánh dừng lại, quơ tay quơ chân ý bảo lên đi,
ngồi với bác trong chiếc xe có vận tốc tối đa là 60km/h, và chỉ chạy nổi
20km/h, những đoạn cua dốc ngoằn nghoèo thì chỉ còn 10km/h, tôi cũng hồi hộp
theo, có khi nào bác thấy nặng quá rồi bảo tôi xuống, bác không chở nữa thì khổ,
vì vậy tôi không dám táy máy, dù rất muốn cựa mình rút máy ra chụp lại cảnh lên
đèo ngoạn mục này.
Tự dưng tôi thấy buồn buồn, cuộc sống đôi khi tiến bộ quá,
người ta quên mất phải đưa tay cho những người thấp kém hơn mình. Trong cuôc sống
này, đôi khi những người cho đi nhiều nhất lại là những người thật ra chẳng có
là bao. Giống như chuyện hiến tế trong đền thờ cũng vậy, thầy tư tế, ông thu
thuế thì chỉ góp vài đồng bạc lẻ, trong khi bà goá nghèo khó thì đã góp cả gia
tài, dù cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ. Tôi tự hỏi, có lúc nào đó trong cuộc đời
này, mình đi nhanh quá và đã đánh rơi lòng tốt chăng?
Arcidosso là dạng thị trấn miền núi điển hình, nghĩa là đầy gió, mờ sương, lạnh và vắng vẻ. Khác với khi lê lết ở Rome bạn cứ phải thấp thỏm lo lắng bị sờ đùi móc túi, thì ở Arcidosso, ai cũng cố đi thật nhanh để về nhà ấm áp, chẳng có lũ trẻ choai tụ tập ngoài đường, không có những hình vẽ grafiti xấu xí, cũng chẳng có những người ăn xin ngồi lê la ngoài đường, ai cũng cắm mặt tay đút túi đi thật nhanh.
Nhà anh Lorenzo, người mời tôi trên trang Couchsurfing là một
kiểu nhà cổ rất đáng yêu với hai phần kiến trúc biệt lập, phòng khách và phòng
ngủ. Phòng khách với lò sưởi bằng củi lớn, ấm áp, mọi người ngồi quay quần, có
khi thả hồn vào việc riêng của mình, có khi cùng bàn luận gì đó. Phòng ngủ thì
phải đi vòng ra bên ngoài rồi đi xuống dốc vào ngỏ sau. Phòng ngủ có 12 cái giường
đôi, cứ người này đi thì người kia đến, phòng lúc nào cũng đầy, tôi tự hỏi, có
bao giờ anh Lorenzo kịp giặt đống ra nệm này không.
Hai ngày ở tại nhà anh Lorenzo là hai ngày yên ả nhất trong
chuyến hành trình ở Ý này của tôi, do tôi đã có 1 tuần lễ bão tố tại Rome làm
việc gần như 20 tiếng một ngày và lúc nào cũng chạy đua cùng deadline, lúc nào
cũng bị quan sát và đánh giá, ngược lại ở Arcidosso, chẳng ai màng đến bạn là
ai, mọi người chỉ thuận miệng chào hỏi khi gặp phải bạn trên phố hay lỡ nấu cơm
dư nên mời bạn ăn cho hết, vậy thôi. Những cuộc tranh luận chung cũng kiểu vô
thưởng vô phạt, vui thì cả đám nói tiếng Anh, đến phần nào khó quá thì tiếng
Anh tiếng Ý tiếng Pháp loạn xạ.
Ban đầu cũng hơi tự ái cái kiểu đón tiếp kém nồng hậu này,
nhưng rồi sau đó tôi cũng cảm thấy nhờ vậy mà ai cũng có cái không gian riêng để
cảm nhận phố núi này theo cách riêng của mình. Chị Estonia đã ở đây 1 tuần và rất
nghiện rửa chén, cứ hễ thấy chén dơ là rửa, bất chấp chuyện chủ nhà theo phong
cách sống xanh, tức là không dùng nước nóng, mà dùng hệ thống nước suối tự
nhiên lạnh như băng. Hay chị người Mỹ đang theo học học kỳ trao đổi tại Rome, đến
Arcidosso vì ngán sự tất bật ở Rome. Rồi anh người Pháp rong ruổi ngang dọc
châu Âu với chiếc xe đạp của mình, biết tôi có mình gói nên ngỏ ý mua lại,
nhưng tôi không quen ở ác, nên còn 3 gói mình tôi cho anh luôn, chứ không lẽ lấy
3 euro?! Rồi có cả cô bạn người Mỹ nọ đã đổi ngành học 4 lần rồi nhưng vẫn chưa
biết nên học cái gì, khổ chưa…
Ngày tôi rời Arcidosso, trời mờ sương sớm, 6g sáng tôi lất cất
lôi xềnh xệch cái vali ra trạm xe buýt, 2 lần xe cảnh sát chạy ngang qua, chậm
lại rồi đi mất hút, tự an ủi bản thân, chắc tại nhìn mặt mình hiền lành không
giống trộm cắp nên được bỏ qua.
Nhà ga Grosseto sáng sớm gió thổi thông thốc lạnh run người,
tôi đói, nhưng ngặt nổi mấy cái cửa hàng ăn nhanh toàn bán những món có thịt,
hôm nay tôi giữ chay, thứ tư lễ tro, nên tôi đành kiềm lòng theo kiểu cô bé bán
diêm, lôi bịch ô mai mẹ chuẩn bị từ nhà ra, lột viên thứ nhất tưởng tượng về tô
phở ở nhà, viên thứ hai, tô bún bò, viên thứ ba là dĩa bánh cuốn Tây Hồ với món
nước mắm tuyệt hảo, trời ơi tôi nhớ nhà kinh khủng. Cám dỗ lớn nhất chính là
cái loại cám dỗ khi mình biết mình phải giữ chay.
Cuối cùng xe lửa cũng tới, tôi chào tạm biệt phố núi bình
yên Arcidosso, Grosseto để về lại phố thị. Tôi mừng vì mình đã quyết định đến
đây, vì như vậy tôi mới có thể tự hào nói với mọi người rằng, khi tôi đến Ý,
tôi đã có cơ hội bước đi giữa những vùng đất bình dị không dành cho khách du lịch,
vì tôi chưa bao giờ muốn mình là khách du lịch, tôi muốn mình là người lữ hành
giữa đời, đi đến những khoảnh khắc chân thật của cuộc sống chứ không phải những
nơi đông đúc, lúc nhúc người qua.
Chào nhé Arcidosso, chắc sẽ không quay lại, nhưng chắc chắn
sẽ không bao giờ quên buổi chiều bước vội trên phố.
06/03/2014
-Tâm Vũ-
No comments:
Post a Comment