Tôi sắp xếp hành lý và háo hức lên đường theo lời mời tham dự
Hội nghị truyền thông công giáo thế giới tại Rome, nơi bất kỳ người công giáo
nào cũng mơ ước được đến một lần trong đời, tôi cũng vậy, tôi mơ đến giây phút
tôi đứng ở quảng trường thánh Peter, nhìn thấy Đức thánh cha, nghe ngài nói,
nhìn thấy ngài bằng xương bằng thịt. Và thế là tôi lên đường, trải qua 2 ngày vạ
vật ở sân bay KLIA, rồi bị hoãn chuyến bay hơn 5 tiếng đồng hồ tại Dubai do kẹt
đường băng, nơi có 65 chiếc máy bay đang xếp hàng để cất cánh.
Rome đón chúng tôi (tức là tôi, bạn Indonesia, và bạn
Cambodia) bằng khí trời lạnh run người, trời nhá nhem tối khi chúng tôi bước ra
khỏi sân bay, mưa lất phất nhè nhẹ. Thật ấm áp khi gặp lại Sunny - cô bé người
Myanmar nhỏ bé, ít nói và rất xinh, gặp lại Melisa – chị bạn người Malaysia điềm
đạm và đam mê truyền thông hình ảnh, ông Eljay – người đóng vai trò cực kỳ quan
trọng trong việc đưa tôi đến Rome, và rất nhiều người khác, một cái ôm siết chặt,
không phải kiểu xã giao, mà là tình thân, một cái ôm siết khi bạn rời khỏi mái
nhà để đến nơi xa lạ, đó là điều quý giá nhất.
Tôi ăn tối trong trạng thái vật vờ, 8g tối ở Rome tức là 2g
sáng ở Việt Nam, dù ở Việt Nam tôi thức rất khuya, nhưng 2g là giờ tôi đã ngủ rồi,
vậy là tôi vật vờ cười giả lả, nhưng thực tế não tôi đã đi ngủ mất rồi, tôi nhớ
mình đã ăn món gì đó, ravioli thì phải.
Chúng tôi có một lịch làm việc dày đặc trong suốt tuần bắt đầu
vào 7g sáng và kết thúc vào 2 – 3 giờ sáng. Chúng tôi quay phim và làm phóng sự
về hội nghị, mỗi nhóm có 2 người, một châu á một châu phi, bạn cùng nhóm của
tôi chưa tới do trục trặc visa, nên hai ngày đầu tiên tôi phải làm việc một
mình, quay phim, edit phim, lồng tiếng. Trời ơi, tôi tự hào về mình biết bao
nhiêu!
Làm việc trong một nhóm “quốc tế” như vậy, đặc biệt là giữa châu á và châu phi, hai châu lục có rất ít kiến thức về nhau thì việc xảy ra mâu thuẫn trong cách làm việc là điều đương nhiên, hơn nữa nhóm châu á chúng tôi đã có 1 tuần tập huấn cùng nhau, chúng tôi hiểu tính cách nhau, chúng tôi hiểu cách làm việc của nhau, và chúng tôi chia sẻ chung một quan điểm chung đó là rạch ròi giữa làm việc và giải trí, chúng tôi khá tập trung trong lúc làm, trong khi đó, các bạn châu Phi thì lại có xu hướng từ tốn (nghĩa là từ từ và tốn thời gian), các bạn vừa làm vừa nghe nhạc, rồi thỉnh thoảng đá ghế đứng lên nhảy, rồi chạy vọt đi đâu đó mua bia uống, bá vai bá cổ, trời ạ, tôi thề là hơn chục lần tôi nhắc nhở các bạn ở Châu Á, chúng tôi không ôm ấp như vậy, các bạn xuề xoà nói ở Kenya/Togo, mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn. Tôi thề là tôi đã lẩm bẩm … nhưng chúng mày đang ở Ý cơ mà.
Trải nghiệm tuyệt vời nhất có lẽ là buổi sáng thứ tư khi
chúng tôi phơi mình trong nắng và gió để được gặp Đức Giáo Hoàng trong buổi
Papal Audience. Đứng giữa một đám đông lớn như vậy, chờ đợi “người trong mộng”
có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Tạ ơn Chúa vì đã gửi một con người tuyệt vời
như vậy đến cho chúng con!
Tôi đã có cơ hội gặp gỡ những người tuyệt vời trong suốt hội
nghị, một người bạn quê ở Bologna, đến Rome lập nghiệp và mơ ước trở thành nhà
truyền thông, một Đức tổng giám mục giản dị, và ấm áp, luôn rạng rỡ nụ cười, và
trao cho tôi cái ôm ấm áp mỗi khi ngài nhìn thấy tôi, một vị linh mục khôn
khéo, người phát ngôn của Giám mục ở Zambia, cứ mỗi lần gặp lại đặt tay lên đầu
tôi và chúc lành, một linh mục người Ấn Độ sống và làm việc tại Kenya 25 năm, vị
cựu chủ tịch SIGNIS thế giới, người âm thầm tổ chức sinh nhật lần thứ 70 cho vợ
và lúc nào cũng nắm tay bà khi đi ra ngoài, ít ai biết ông là người Malaysia
còn bà là người Philippines, … đột nhiên tôi có kết luận rằng, bất cứ ai làm việc
cho SIGNIS đều sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Tôi đã không có nhiều thời gian để thăm thú hết Rome xinh đẹp,
và tráng lệ, nhưng tôi hạnh phúc vì mình đã đến đây, đã cố gắng hết sức để đi hết
những nơi mình có thể. Tôi mong mình sẽ có lúc nào đó quay lại Rome, thông thả
hơn, không cần phải suy nghĩ 1 euro là 28 ngàn, hay không phải lo lắng không kịp
giờ tới chỗ này chỗ kia.
Tôi đã không kịp thời gian để vào bên trong đền Pantheon,
hay vào thăm đấu trường Colosseum nổi tiếng, nhưng tạ ơn Chúa, tôi đã có cơ hội
vào thăm 3 ngôi nhà thờ quan trọng nhất Rome, tôi được đi ngang đường phố nơi
người ta diễu hành lễ hội hoá trang, những đứa trẻ xinh như búp bê mặc đồ công
chúa, hay cải trang thành siêu nhân, tôi đã được đi ngang qua thành phố cổ,
tàng tích của chế độ La Mã, được đến Hồ Trevi và ném tiền xuống với lời hứa sẽ
quay lại đây cùng với những người bạn từ khắp nơi, điều thú vị là tôi lại đi
ném đồng tiền Ringit, như vậy có lẽ tôi sẽ quay lại Rome với một anh chàng người
Malaysia chăng. Ai biết được, đúng không?!
Tôi đã không có nhiều thời gian và tiền của để ăn pizza,
spaghetti, pasta, và hàng trăm thứ khác đặc sản của người Ý, tôi cũng không
thích vang, nên chỉ uống cầm chừng cho biết. Nhưng tôi hạnh phúc vì mỗi bữa ăn
của tôi, tôi đã cùng ăn, cùng cười, cùng chia sẻ những phút giây ngắn ngủi và
bình yên này với những người bạn mới quen.
Tôi vẫn luôn tin sống là một hành trình, cuộc hành trình
không phải là lớn lên, đi làm, lập nghiệp, dựng vợ gả chồng, và già đi, rồi chết.
Cuộc hành trình cũng không phải là đi đến những vùng đất mới như những chiến
công và liệt kê vào danh sách tôi đã đến những nơi này. Cuộc hành trình cuộc đời,
theo ý kiến riêng của tôi, chính là những giai đoạn của cuộc đời, bạn sống hết
mình, trải nghiệm và phục vụ, gặp gỡ, ra đi để học hỏi, quay về để đền đáp. Chỉ
những lúc ra đi thật xa, trải nghiệm thật nhiều, chúng ta mới biết ơn cuộc sống
này, biết ơn những người đã yêu thương và tin tưởng chúng ta. Chỉ những lúc
lang thang một mình trên những con phố xa lạ, nhìn những cánh cửa đóng chặt,
chúng ta mới biết yêu hơn cánh cửa nhà mình, nơi luôn rộng mở chào đón chúng
ta. Chỉ những lúc đứng trên một triền dốc xinh đẹp, nhìn những tán cây ô liu
rung rinh, đón những làn gió lạnh phả vào mặt, chúng ta mới biết yêu hơn cuộc sống
của mình, trân trọng những gì mình đang có, và phấn đấu cho những gì chúng ta
chưa đạt được. Chỉ những lúc bạn tần ngần đứng trước một thứ thiết bị xa lạ, loạy
hoay không biết dùng như thế nào, bạn mới biết khiêm tốn và nhìn nhận con người
khiếm khuyết của mình, từ đó bạn sẽ biết giang rộng vòng tay với những người
anh em cũng khiếm khuyết và bị gán mác “quê mùa”, vì bạn biết, ở một lĩnh vực
nào đó, họ là chuyên gia, nhưng có những lĩnh vực khác, họ là hai lúa, tôi cũng
vậy, bạn cũng vậy, chúng ta tất thảy đều như vậy.
Tôi mừng vì mình đã đến đây, làm việc cực lực mỗi ngày, và
đã lớn lên. Cái cây tôi hình như đã cao lên được vài centimet khôn ngoan.
Tôi, hạnh phúc.
-Tâm Vũ-
No comments:
Post a Comment