Hôm qua vô tình đọc được một bài viết, đại khái tác giả nói
rằng ai cũng cần có một thói quen lành mạnh, loại giống như chốn bình yên vậy,
thói quen của chị là ngồi trên bệ cửa sổ những ngày oi ả để tìm bình yên. Tôi
cũng chợt nghĩ, có lẽ ai cũng cần có một bệ cửa sổ của riêng mình.
Tôi đã từng nghĩ cuộc đời thật giản đơn, chỉ cần lớn lên, tốt
nghiệp, đi làm, và già đi, bình yên. Nhưng càng lớn tôi mới nhận ra cuộc đời là một
mớ bòng bong, giữa những trạm dừng cuộc đời là tất tả ngược xuôi, là lỡ làng và
bất ngờ. Chính vì vậy, giữa cuộc đời rối ren và bận rộn, chúng ta cần một nơi
chốn bình yên để nương náu.
Hồi trước tôi thi vị lắm, tôi thích viết tản văn và làm thơ,
đúng, tôi làm cả thơ nữa, nhưng bây giờ tôi viết ít lại và hiếm khi làm thơ. Hồi
trước, tôi thích viết về những hoài bão của mình, những mơ ước, những toan
tính, bây giờ tôi chỉ viết về những thứ đã qua, tôi mơ ít lại, tôi tính nhỏ đi,
tự dưng tôi sợ, tôi bắt đầu sợ những cú ngã, sợ những thất bại, sợ những ê chề.
Tôi đã thôi nhìn đời chỉ với màu hồng lung linh.
Cho tới hôm qua vô tình đọc được bài viết về bệ cửa sổ của một
người lạ, tôi lại chợt nghĩ, bệ cửa sổ của mình đâu, bao nhiêu năm qua, tất bật
học hành, chạy đua bài vở, phấn đấu tốt nghiệp với thành tích hoạt động cũng
thuộc loại … dày, bệ cửa sổ của tôi đâu. Tôi đã có nơi chốn bình yên chưa, có
thứ gì khi tôi làm tôi lại cảm thấy thư thả và hạnh phúc chưa. Tự nhiên tôi thấy,
cuộc đời mình sao dang dở quá.
Có những ngày tự nhiên thấy buồn, hôm nay là một ngày buồn
như vậy, chắc tại chưa tìm ra khung cửa của mình chăng.
-Tâm Vũ-
No comments:
Post a Comment