Saturday, October 4, 2014

Nước Ý của tôi - Phần 3: Firenze



Tôi chưa kể bạn nghe về Florence của tôi đúng không? Tôi chỉ kể được chuyến hành trình ở Rome, ở Arcisdosso rồi tắt tị đúng không? Thật ra ở Ý, tôi còn đi qua Florence hay Firenze theo cách gọi của người Ý nữa. Từ Lucca, tôi được một vị linh mục già gần 90 tuổi chở bằng xe hơi lên Florence chơi, bởi vì chuyến đi chỉ vỏn vẹn trong buổi sáng nên tôi cũng chẳng có gì nhiều để kể bạn nghe.


Thật ra thành phố Florence cũng nhỏ xíu thôi, chia làm hai khu, khu hiện đại và khu du lịch, ở khu du lịch hội tụ gần như là tất cả các điểm đến lịch sử của thành phố này, bảo tàng nghệ thuật Uffizi, nơi tôi chỉ đi ngang dòm dòm ngó ngó mà thôi, phần vì vào đây phải tốn tiền, phần vì chỗ này cũng đang chuẩn bị cho một cuộc triển lãm gì lớn lắm, nên khá xô bồ, cha hỏi tôi có muốn vào không nhưng tôi lại khoát tay bảo thôi. Hay quảng trường Signoria, người ta còn gọi chỗ này là Fontana di Neptune nữa, nơi có mấy anh trai vạm vỡ cao to, trắng nhỡn đứng khoả thân loã lồ khiêu khích đứa độc thân ngời ngời như tôi.

Ở Florence không giống như ở Rome, ở Rome, người ta mở cửa mọi thánh đường lớn cho khách du lịch vào tham quan và chụp hình, chỉ với vài lưu ý như là trật tự, ăn mặc tôn kính, hay chốn tôn nghiêm, còn ở Florence, nếu muốn vào nhà thờ chánh toà thì bạn phải mua vé và không được phép chụp hình.

Đến Florence, vì là đi một mình, lại đi bộ, và còn phải về cho kịp giờ để 12g trưa lên tàu đến Venice nên tôi cũng chỉ luẩn quẩn trong khi di tích, không giỏi nhớ tên địa danh, cũng không giỏi xác định phương hướng, nên tôi thả bước chân mình rong ruổi trên những con đường đá gồ ghề và đông đúc, ngắm nhìn những người khách thập phương chụp hình cho nhau, cười nói mà thấy mình đi một mình tự dưng lại tủi thân. Kem ở Florence đắt hơn ở Rome và cũng không ngon bằng, không biết là do đi mình ên nên thấy vậy hay là do kem không ngon thật. 



Tôi dừng lại bên này cầu sông Vecchio, nhìn con nước lười biếng trôi đi, nhìn những dãy nhà sặc sở, cũ kỹ nhưng vẫn rất tươm tất, nhìn những người dân bản xứ ung dung bên hàng quán nhà mình, còn những du khách khá giả thì thông thả ngồi uống capucino buổi sáng, tôi tự thấy cái sự hối hả của mình trật nhịp quá. Mặc dù vậy, không hiểu sao tôi vẫn rất có cảm tình với thành phố này. Ở Florence có cái vẻ nhộn nhịp nhưng không ồn ào, xô bồ như ở Rome, du khách đến Florence cũng điềm tĩnh hơn du khách ở Rome, người dân ở đây hối hả qua lại nhưng vẫn vui vẻ dừng lại chỉ đường cho bạn. Tôi còn nhớ khi tôi đi lạc khỏi quảng trường Spedale Degli Innocenti, một anh trai mặt mày bất cần, xăm trổ, khuyên tai khuyên mũi đang phì phèo thuốc lá lại rất nhã nhặn dập điếu thuốc chỉ trỏ hướng này nhé, mày đang ở đây này, đi thế kia, quẹo trái quẹo phải…ơ thôi, tao đi cùng mày một đoạn, cũng tiện đường …rồi thế đấy, thẳng thế là tới. Tôi cảm động ghê lắm, đi lạc mà.

Tôi ghé thăm căn hộ của vị linh mục về hưu nọ, đó là một căn hộ bé tẹo, hẹp té, dài ngoẵng, đầy những tủ kệ, một ít bánh mứt để lâu ngày đến nỗi hủ mức ngài đưa tôi đã mốc xanh cả lên. Đầy trên những chiếc kệ bụi bặm là những tấm hình gia đình trắng đen, ngài chỉ tôi với đầy tự hào, này là anh trai nè, ổng bị giết khi đi truyền giáo ở Peru, còn đây là gia đình em trai, nó có tới 15 đứa con, Chúa ban phúc cho gia đình nhà nó, mẹ cha nè, bà cụ mất được mười năm rồi, đẹp đúng không, à đây Catarina ạ, đây là hình cha hồi còn trẻ nè….

Những câu chuyện rời rạc của người già, những mẩu ký ức rất vụn như chuyến dạo chơi của tôi ở Florence vậy. Tôi ước mình có nhiều thời giờ hơn ở Florence, tôi ước khi tôi lang thang trên những con phố cổ đó, tôi có ít nhất một người bạn đi cùng, vì quả thật, giữa chốn đông đúc, ồn ả như vậy, đi một mình rất cô độc, tôi ước mình được quay lại đó một lần nữa, đi với người bản xứ chứ không phải tờ hướng dẫn dành cho khách du lịch, hoặc giả tôi biết tiếng Ý, để tôi nghe mấy đứa học trò đi tham quan theo chương trình học đang chỉ trỏ cái gì, Florence là một trong những nơi chốn hiếm hỏi ở Ý mà tôi muốn quay lại.


Lần sau, nếu quay lại Florence, tôi sẽ không đi một mình và vội vã thế. Hứa đấy.

-Tâm Vũ-








No comments:

Post a Comment