Mấy hôm nay
chị và các bạn đang lên kế hoạch đi chơi. Bọn chị dự định sẽ đi Singapore chơi
nhân dịp năm mới. Chuyến đi này bọn chị háo hức lắm, vì có lẽ đây cũng là chuyến
đi cuối cùng đông đủ như vậy, mỗi đứa nhét vào trong vali của mình là những dự
án, những suy tư, những tính toán rất riêng trên con đường đời của mình. Có đứa
tương lai thật rõ ràng, có đứa tương lai vẫn rất mơ hồ, có đứa tương lai vô
cùng mịt mờ. Gác lại hết những chuyện đó, bọn chị soạn đồ và quyết một lần lên
đường cùng nhau.
Đây không phải
là lần đầu tiên chị chơi liều. Chị có thói quen, cứ mỗi lần chuẩn bị cho một biến
cố quan trọng hoặc chuẩn bị phải ra một quyết định thay đổi liên quan đến định hướng
cuộc đời, chị sẽ xách ba lô lên đường và đi thật xa, đẩy mình đứng trước những
hoàn cảnh mới, con người mới, để thách thức giới hạn của bản thân. Những chuyến
đi như vậy, hoá ra lại là nguồn năng lượng giúp chị vượt qua những chông gai
sau này. Ví dụ như năm 2009, trước khi bước chân vào trường Đại học, chị quyết
định đi Thái Lan, lần đi nước ngoài đầu tiên trong đời, tham gia một chương
trình trao đổi giới trẻ đầy bỡ ngỡ với nhiều kiêu hãnh trong mình, đứng trước
những con người không cùng ngôn ngữ, niềm tin, tập quán, chị chợt nhận ra mình
có khả năng thích nghi rất lớn. Năm 2012, trước khi bắt đầu năm cuối đại học,
trước khi kết thúc những năm tháng sinh viên và vùi mình vào đời, chị quyết định
bỏ hết và soạn đồ đi leo Fansipan. Đúng vậy, với thân hình đồ sộ như vậy, chưa
hề luyện tập, và đầy liều lĩnh, chị quyết định chiến thắng chính mình trên đỉnh
Fansipan dù nhiều lần trên suốt chặng đường chinh phục “nóc nhà Đông Dương” chị
chửi thề vì cái sự ngu của mình, nhưng rồi dù khó khăn và nhiều lần muốn bỏ cuộc
(chị đã uống sạch nước trước khi leo lên đến đỉnh), chị chợt nhận ra, thể xác
thì yếu đuối nhưng chỉ cần tinh thần không từ bỏ, thì mình sẽ làm được, dùng
tinh thần để điều khiển thể xác. Và năm nay cũng vậy, chị đang đứng trước rất
nhiều ngã rẽ cuộc đời, có quá nhiều dự định cần theo đuổi trong 2 – 3 năm tới,
có quá nhiều hoài bão, chị tự dưng cảm thấy mình bị đuối sức và hoang mang, vậy
là chị đã không ngần ngại nhận lời các bạn tham gia chuyến đi này, với hy vọng
sẽ tìm được cho mình một nguồn năng lượng mới cho cuộc chiến lớn sắp tới.
Em thương mến,
người ta cứ hay nói cuộc đời là những chuyến đi. Cũng không hẳn đúng và cũng
không hoàn toàn sai. Đúng cho những người dám ra đi, dám từ bỏ, dám khám phá và
dám thất bại; và sai cho những ai thích an toàn, thích quẩn quanh góc nhà, và sợ
vấp ngã. Ra đi là một hành động thú vị, không cần phải đi nước ngoài, cũng chẳng
cần phải rủng rỉnh tiền bạc để ra đi, chỉ cần ra đi và em biết mình đi đâu, để
làm gì, cùng với ai, hãy làm chủ chuyến đi của mình hơn là đám lục bình lình
xình trôi nổi trên mặt nước, mặc kệ có vướng vào bụi vào rặm hay có ai vớt cho
heo ăn hay không.
Hướng Đạo là
dẫn đường, và Hướng Đạo Sinh là người dẫn đường. Đây là câu đầu tiên trong cuốn
Bước Đường Đầu phần giải thích Hướng Đạo là gì, chị đọc cuốn này cách đây 9 năm
và vẫn nhớ như in câu này. Em không thể là người dẫn đường nếu em không dám đi,
em cũng không thể dẫn ai đi nếu bản thân em đang hoang mang về chính con đường
của mình, và em sẽ chẳng đi đến đâu nếu
như em không thực sự hiểu được khả năng của mình.
Chị mong rằng
mai này khi nào lớn lên, khi đôi chân em đã vững vàng, đôi tay em đã chắc chắn,
nhân cách em đã trưởng thành, em sẽ dám bước ra khỏi cái vỏ ốc an toàn, mạnh dạn
bước ra khỏi vòng tay bảo bọc mẹ cha để bương mình trong nắng gió cuộc đời. Chị
chúc em dám, dám đi, dám làm, dám chịu trách nhiệm cuộc đời mình, em nhé!
No comments:
Post a Comment