Tuesday, October 27, 2009

anh họ


Thật may mắn khi được tham gia chương trình đào tạo của SIGNIS. Đứng giữa phòng họp lạnh lẽo và xa lạ, cùng với những con người xa lạ, tự nhiên mình thấy shock kinh khủng. Cố trấn an bản thân, mình bấu víu vào gương mặt anh, ông anh họ yêu dấu. Níu lấy ánh mắt, nụ cười quen thuộc đó để bớt chơi vơi.


Có lẽ mình đi chưa đủ lâu và chưa đủ xa để nhớ nhà nhớ bạn. Giống như anh, tìm mọi cách, mọi lúc để được nói tiếng mẹ đẻ với mình, trong khi mình thì tận dụng mọi lúc,mọi nơi để trau dồi tiếng anh lõm bõm.


Cũng bằng tuổi nhau, vậy mà hai đứa quá khác biệt, anh đường đường là cháu đít tôn của dòng họ Nguyễn Phước, ngay cả tên anh cũng đặc quyền. Còn mình chỉ là một trong số những đứa cháu lằng nhằng của gia tộc. Biết cũng được, không biết cũng chả sao.


Mình quý anh không phải vì anh là cục vàng của gia tộc, mà vì bao giờ anh cũng khiêm tốn và hòa đồng. Anh có một ông bố gia trưởng, không chỉ gia trưởng với anh mà còn gia trưởng với cả cháu. Những lúc như vậy, anh hay an ủi, cố lên, anh tin em làm được. Kỳ thật, lúc đó mình có cảm giác anh hơn mình tới vài tuổi chứ chẳng chơi.


Mình quý anh thật sự sau mỗi cuộc nói chuyện anh hay kết thúc "bye my sis", một mối dây gia đình ấm áp đến lạ. Hơn một năm xa, mình nhớ anh hay đàn bài Rain and Tear, mùi lắm. Mình nhớ những buổi chiều Chúa Nhật anh gấp gáp chạy đến võ đường. Anh mình là cao thủ.


Ngày cuối cùng ở gần anh, anh dụ khị, hay cuối năm Xíu qua Malaysia với anh, ở khỏi tốn tiền, anh em mình hợp tác làm phim khè mấy thằng Thái chơi! Mình cũng ậm ừ ý kiến hay nhưng mà hết tiền rồi, cho tiền vé đi qua liền! Thế lại thôi...


Trước lúc ra sân bay, anh em ôm vội một cái, hẹn tết gặp lại. Ừ thì tết vậy!
.


.

No comments:

Post a Comment