Thursday, October 29, 2009

Quên


Hôm nay đi chợ. Ra đến giữa chợ tự dưng lại quay về, về được nửa đường thì sực nhớ mình vẫn chưa mua gì...


Người đi đường không biết thì nghĩ mình đãng trí. Mình không đãng trí, mà cũng có thể...


Đây không phải là lần đầu. Mình thường quên mất mục đích của bản thân. Có những tối nằm chìm ngập trong bóng tối, mình tự hỏi, mục đích sống của bản thân, mình quên mất rồi...


Có những sáng CN trên đường đi sh, tự dưng mình tấp vào lề rồi tự hỏi mình đi đâu... mình quên mất rồi. Những lúc như thế, mình mất lửa kinh khủng, không thể lui.

Nhìn ngắm các em, nụ cười các em, ánh mắt tin cậy của phụ huynh, cái siết tay tín nhiệm của người trên, mình xấu hổ kinh khủng. Những gì mình cần là một khoảng thời gian ngắn ngủi để cân bằng lại bản thân, vậy thôi. Dường như không thể, mình đã quá sâu chăng?


Thật nực cười giống như người nọ đang đi trong rừng luôn theo hướng sao Bắc Đẩu mà tiến, hồi sau thì dừng lại tự hỏi sao phải là sao Bắc Đẩu...


Mẹ nói mình chưa lớn đủ, tâm lý chưa ổn định, như thế cũng chẳng có gì to tát, đừng lo... Ừ, không lo.


Hôm nay ngồi làm chút việc vặt, làm xong lại bần thần ...


Lại quên ...
.
-------------
.
Hôm nay chợt nhớ đến một câu nói dân gian, nghe hay hay mà man mác buồn, viết ra để không quên, để mai mốt còn nhớ mà dùng "Thưở chuồn chuồn cắn rốn"...
.

No comments:

Post a Comment