Thursday, October 8, 2009

Ra đi ...


Cũng là gọi, mà sao khác nhau quá!


Hôm nay chạy qua nhà Akela mới hay bố Akela qua đời. Chạy ngoài đường mà sao lòng thêng thang thế?! Có lẽ trời cũng buồn nên mưa nhiều lắm.


Chị gọi về, nức nở trong điện thoại, chị bảo chị bất hiếu, hai người ông ra đi, chưa lần nào chị có mặt. Lần trước chị còn kịp về cho ông nội nhìn mặt lần cuối. Lần này, chị chậm một bước.


Đến nhà Akela, anh em đứng quây quần đọc vài kinh, nhìn linh cửu người khuất, bỗng lòng miên man nhớ ông nội mình quá! Cũng bình yên, cũng tĩnh tại, cũng hết sức thánh thiện. Người ra đi bao giờ cũng thế, có còn gì để luyến tiếc thế gian bước sang cánh cửa bên kia, được bước vào Nhà Cha vĩnh cửu...


Chị khóc, lòng mình cũng nao núng theo. Thương chị quá, biết làm sao chia vơi nỗi buồn trong chị, biết làm sao để đặt tay lên đôi vai nhỏ nhắn của chị mà nói "Mạnh mẽ lên chị!", biết làm sao để nói với chị rằng "Sự sống này chỉ biến đổi mà không mất đi...", biết làm sao để chỉ bên cạnh chị, đưa cho chị khăn giấy như lúc trước chị cũng làm thế khi bà nội mình mất...


Đám tang những ngày cuối năm sao não nùng và xót xa đến thế...


Cầm tay Akela, Akela bảo đừng nói gì, Akela không muốn khóc và đã dặn lòng không được khóc, để ông đi thanh thản và bình an trong tay Chúa...


Tấm khăn trắng vô tri mà cũng vô tình. Tô đậm thêm nỗi đau mất mát. Chợt mình thấy hiểu, thấy đồng cảm. Vì trước đây mình cũng từng như thế.


Cầu cho linh hồn Phêrô Võ Văn Trà.


[Từ vực sâu u tối con cầu xin Chúa, Chúa ơi.
Từ vực sâu thương đau, con nguyện xin Chúa nhậm lời...]


----------------------------


No comments:

Post a Comment