Saturday, August 29, 2009

Cô Gái Đến Từ Hôm Qua - Trần Lê Quỳnh




Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện nhạc...

[Tôi học câu này từ bạn, một người bạn lạ mà quen, tôi chưa từng bắt chuyện trực tiếp với bạn, nhưng chẳng hiểu tại sao, tự dưng thấy quen quen lạ.]

Viết vu vơ về một khúc hát mình vẫn rất thích, đêm nào mình cũng nghe, sớm nào mình cũng mở, chẳng hiểu vì sao mình thích cái nuối tiếc trong bản nhạc đó. Có tiếc gì không những ngày đã qua?!

Những lời hứa, những ước mơ qua nhanh rồi tàn phai, mấy khi lần dở lại những thứ xa xôi đó, và mấy khi con người ta khi lớn vẫn giữ lại trong lòng những thứ khi còn bé nói? Tôi vẫn nhớ những kỷ niệm xưa cũ, những tấm ảnh bạc màu thời gian, những kẻ chụp cùng tôi đó, mấy ai còn có thể sờ lên tim, thấy cồm cộm khoảnh khắc ngắn ngủi khoác vai nhau? Có những lúc tôi tự hỏi, tôi nhớ những giây phút ấy bởi vì tôi thật sự nghĩ về những con người đó, hay bởi vì tôi có những tấm ảnh giữ cho tôi cái quyền không quên?

Bước chân xa khỏi nhà, tôi chợt nhận ra cuộc đời quá rộng... bỗng phút giây tôi mong mình bé lại, để thấy những ngày xưa tuổi thơ êm đềm, được cắp sách đến trường, được xăng quần nhảy lò cò, được vòi mẹ mua bộ banh đũa về chơi ... Những phút chơi vơi trong đêm vắng ở trại, tôi chợt nhận ra mình đứng chênh vênh quá, chênh vênh giữa cái nhớ và quên, chẳng biết đứng trên sợi chỉ nhớ được bao lâu... hay một làn gió thổi qua, tôi vụt té xuống hố sâu quên lãng, những hình ảnh cố sức níu giữ sẽ trôi tuột như mớ cát trên tay ...
Tôi chợt nhận ra những ánh sao sáng trong đêm sẽ tàn úa khi mặt trời bừng tỉnh. Những buổi gác đêm cho tôi cái quyền nhìn cuộc sống trôi qua, tôi cứ ngỡ cái giây phút ngồi co ro trong màn đêm nghe biển gào, gió hát sẽ cứ mãi mãi như vậy, cho đến lúc bàng hoàng nhìn hòn lửa đỏ rực đội đêm nhô dần ra khỏi biển. Giây phút đó, tôi hiểu ra rằng, chẳng bao giờ níu nổi thời gian ...

Giá cứ lớn và đừng bao giờ quên... Thế thì hay nhỉ?!



----------------------------------
.
Mấy hôm nay chơi trò ... vừa tắt đèn vừa uống bia, rồi vừa uống bia vừa nghe nhạc. Dĩ nhiên là nghe bài này, do NPH hát. Đổi ý rồi, NPH hát không hay, nghe cứ hụt hơi sao sao ý, giống như ca trưởng hay nói "hát như thằng lằn cụt đuôi" ^^. Mà mọi thứ trên đời này liên quan tới thằng lằn đều ... kinh tởm! Không ổn.
.
Đăng Minh hát ok hơn, mặc dù cũng chưa hài lòng.
.
Trông chờ Nam học xong nhạc viện ra hát cho nghe vậy...
.
Dù sao lang thang thì cũng kiếm ra một phiên bản tuy hát khá là cảm xúc nhưng chưa tròn chữ. Nhưng mình kết là kết cái phần dạo guitar. Nghe cứ xa xôi sao sao. Có lẽ hơi giống Depapepe [hehe]. Rất hợp ý.
.


Co gai den tu hom qua-Tran Le Quynh.mp3 - Thuy for Ha Kin

.
26/9/2009

2 comments:

  1. Tìm ra một chốn nhỏ..

    ReplyDelete
  2. Em không biết là anh comment cho, hì, cảm ơn anh! Đôi khi chỉ cần một sự chia sẻ nho nhỏ ...

    ReplyDelete