Saturday, November 21, 2009

...


“Bởi trong im lặng tôi đã hứa với em...”

Đó là lời tực trong cuốn tiểu thuyết đầu tay của nhà văn – nhà vật lý người Ý – Paolo Giordano. Có lẽ người dịch cũng rất tài khi dịch ra những câu văn nghe rất thơ này.

Tôi chẳng hề có ý định viết gì về cuốn tiểu thuyết mình mới vừa đọc xong cả. Tôi chỉ muốn viêt gì đó về nỗi chơi vơi trong kiếp người mà qua nhiều thế hệ dường như càng lớn hơn. Hay nói khác đi, tôi muốn viết chút gì đó để gỡ bớt trong lòng cái cảm giác chênh vênh…Viết gì đây, những dòng chữ miên man, vô định?

Cây khế ngoài sân vẫn đơm bông sau những mùa mưa, rồi kết trái đều đều mỗi năm. Và cứ mỗi năm trôi qua, quả của nó lại nhỏ hơn một chút, sâu nhiều hơn và lạt hơn. Nhà trồng nhiều khế, nhưng tôi không ăn khế, lâu rồi, có lẽ từ lúc nội không còn, có lẽ từ lúc không còn ai giục giã tôi đi hái khế kẻo khế lại rụng hết. Tôi biết nó, cây khế ấy, đang già đi. Rồi một ngày nào đó nó, cây khế ấy, sẽ chẳng them ra trái nữa, và những buổi trưa hè, xóm tôi lại không ồn ào bọn trẻ con vào hái trộm khế. Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chìm lãng, trơ trọi…

---

Mấy hôm nay trời se sắt gió, nắng vẫn chói chang lúc 9g sáng nhưng rồi lại lành lạnh vào 9g tối, khi mặt trời ở đâu đó, tôi không thấy.

Lạnh. Đêm nay rất lạnh.

Tôi những muốn lôi cái lều bung ra mà trải trên sân thượng ngủ, như những năm trước đây. Nằm thu lu trong mái lều không quá lớn, cảm nhận gió quốc phần phật lên tấm vải phủ, cảm nhận rõ ràng những hạt cát sót lại của kỳ trại hè vừa rồi, và hơn hết là thưởng thức nỗi cô đơn hoành tráng thấm dần qua da thịt, đến khi giấc ngủ kéo mình ra khỏi mớ cô độc vô nghĩa.

Ngay khi lôi cái lều ra, ba đã chốt cánh cửa sân thượng, với ánh mắt rất hiển nhiên, sân thượng không phải chỗ để ngủ, và hôm nay không phải trại hè.

---

Sau những cuốn sách tôi đọc. Tôi thích đọc, tôi đọc không nhiều lắm, nhưng có lẽ đủ để học hỏi chút gì đó từ các nhà văn, từ các dịch giả, mà cũng có khi đó lại là lối học nửa vời, chả tới đâu…

Tôi cũng học được khi không biết phải diễn tả ý mình như thế nào, người ta thường viết vào đó ba dấu chấm, vừa bí ẩn, vừa nhiều ý nghĩa, người đọc muốn hiểu sao cũng được, còn người viết thì nghĩ “như vậy đó”. Hay để diễn đạt một thứ vừa mơ hồ vừa hiển nhiên người ta thường viết “như vậy đó”… và ý tôi là … “như vậy đó”. Đừng hiểu lầm, tôi không cố ý tạo ra vẻ bí ẩn, tôi chỉ không biết mình phải viết như thế nào…thế thôi

---

Gió rào rạt ngoài hiên, có lúc tôi tự hỏi, đến bao giờ thì gió ngừng thổi?

…Bởi tôi đã bắt đầu cảm thấy lạnh trên cái giường sắt của ông nội.

Tự dưng những hôm nhiều gió thế này, tôi nhớ những người mãi mãi không còn ở bên tôi được nữa. Có những người tôi nhớ rất rõ ràng, khuôn mặt, vóc dáng, thói quen, cả mùi hương nữa. Ví dụ như bà Bảy thì lúc nào cũng có mùi dầu dừa, bà nội thì có mùi dầu xanh thoang thoảng, ông nội thì có mùi cồn vì ông tôi bị ung thư đại tràng mà…Và cũng có những người dẫu có cố mấy, tôi vẫn không thể nhớ được gì rõ ràng. Ví dụ như điều duy nhất tôi nhớ về ông ngoại đó là một lần đi thăm ông chị hai tôi đã bị đứt tay suýt nữa thì mất cả ngón tay, hay điều duy nhất không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi về dì Bo đó là dì tôi rất kỹ tính…

Điều đó không có nghĩa rằng tôi thương ông ngoại tôi ít hơn ông nội. Không phải thế, chỉ đơn giản bởi tôi đã không ở đủ gần và đủ lâu với ông ngoại. Trong những giấc mơ mờ mịt, có lúc tôi vẫn còn nhớ tấm hình chụp ở nhà dì Bi, sinh nhật của ông ngoại.

Rất nhiều lần, tôi tự hỏi, phải chăng những tấm hình giúp ta lưu giữ những kỷ niệm, hay khi xem lại những tấm hình, ta chỉ có thể nhớ những gì có trong tấm hình rồi nhầm tưởng đó là kỷ niệm?

Có lẽ bạn không hiểu tôi đang nói gì, đừng lo, vì đôi khi tôi không thể diễn đạt chính xác tôi nghĩ gì. Đôi khi, đó là nỗi đau thầm kín của tôi. Nhưng đa phần, tôi chẳng cảm thấy gì. Bạn biết vì sao không? Dễ hiểu thôi, bởi vì … “như vậy đó”

Như vậy đó, thôi không viết nữa...

…những điều lảm nhảm

---










Elan - Secret Garden


No comments:

Post a Comment