Saturday, November 14, 2009

Thằn lằn



Cả tuần nay hai chị chịu khó đi làm mà không son phấn. Mẹ cũng chịu khó ra ngoài mà thiếu trang điểm, còn mình hiển nhiên thì bỏ của chạy lấy người (tức là cái máy laptop và cái usb để trên bàn phấn). Mọi sự cố cũng vì có con thằn lằn chết nằm tòn ten “không xa” bàn phấn, mà ba thì chưa có thì giờ để xử lý “mỹ quan đô thị”.



Sự cố thằn lằn tự dưng làm mình nhớ bà nội ghê gớm… Trước đây mỗi lần nhà xảy ra “sự cố thằn lằn” thì người “ra tay nghĩa hiệp” chính là bà nội. Thằn lằn trong ly nước, thằn lằn chết, thằn lằn con trên cầu thang, da thằn lằn lột xác trên bàn học… tất tật đều được bà nội “xử lý” rất ư gọn gàng và đẹp mắt. Dĩ nhiên không như ba, mỗi lần “xử lý” ba đều tìm cách “phơi bày” cho ba con vịt trời xem. Không nói ai cũng biết, dĩ nhiên là ba đứa chạy như chạy giặc…



Kể cũng lạ, ngẫm nghĩ con thằn lằn có gì đáng sợ, không ăn thịt người như cá sấu, không lây nhiễm bệnh dịch như chuột, không sặc sỡ như tắc kè, lại rất nhát người. Vậy mà ba chị em lại chọn đúng cái con … hiền lành này mà sợ.



Nhưng sợ là sợ. Làm sao giải thích được. Giải thích vì sao ba chị em cùng sợ thằn lằn cũng khó tương tự giải thích với người say là anh ta say rượu.



Quả tình ba “xử lý” con thằn lằn chết “không xa” bàn phấn chẳng đẹp mắt tẹo nào. Vẫn còn dấu vết lờ mờ cái đầu của “nó” ở đó… Gớm thật… Thế là bàn phấn được “di tản” gấp sang một nơi an toàn hơn, nơi không có “tiền án” thằn lằn chết.



Trưa nay nằm trên giường bà nội nghe tiếng thằn lằn lách chách… bỗng nhớ về những ngày xa xưa lắm… những ngày mà một năm rồi không thấy lại… hình ảnh bà nội lom khom cầm cái ly có con thằn lằn đem đi đổ… chợt nhớ miên man mái tóc bạc đã không còn … nhớ buổi chiều mùng một tết ba cõng bà nội vô bệnh viện … tối đó … nội đi …



Kỳ cục … cái con thằn lằn …


-----------------

.

Le ra la phai chon mot cai hinh nao do co con than lan, nhung ma thay gom qua nen thoi ... lay hi`nh khac vay, trat que co`n hon thay gom ...

No comments:

Post a Comment