Wednesday, September 23, 2009

Ba ơi, mình đi đâu?





Ở mỗi thời kỳ, tại mỗi thành phố, trong mỗi ngôi trường, luôn từng có và luôn sẽ có, nơi cuối lớp, thường là gần lò sưởi, một đứa học sinh với ánh mặt vô định. Mỗi lần nó đứng lên, mỗi lần nó mở miệng để trả lời một câu hỏi, người ta đều biết rằng mình sẽ bật cười. Lúc nào nó cũng trả lời huyên thuyên, vì nó không hiểu, vì nó sẽ không bao giờ hiểu. Thầy giáo, vốn đôi khi khoái những trò tàn ác, cố hỏi thêm, để mua vui cho cả lớp, tạo bầu không khí sôi nổi và khiến cả lớp tập trung.

Đứa trẻ với ánh mắt vô định, đứng giữa đám học sinh hung dữ, không muốn gây cười, nó không có ý thế, mà ngược lại. Nó thích mình không gây cười, nó thích mình hiểu, nó nổ lực, nhưng bất chấp những nổ lực của nó, nó vẫn nói những điều ngốc nghếch, vì không ai hiểu nó.

Khi còn bé, tôi luôn là đứa đầu tiên bật cười trước điều đó, giờ đây, tôi rất cảm thông với đứa trẻ có ánh mắt vô định ấy. Tôi nghĩ đến các con tôi.

May thay, người ta thậm chí sẽ không thể cười nhạo chúng ở trường được. Chúng sẽ chẳng bao giờ đến trường.
- Jean-Louis Fournier-


-------------------------------------


Em đớt đát hỏi chị có học trường Trưng Vương không, vì em cũng học trường Trưng Vương, ở đó em phải mặc áo lạnh đi học, ở đó em cao nhất lớp, cô giáo hỏi em có muốn làm lớp trưởng không vì cô thấy em lớn hơn các bạn trong lớp một tuổi, nhưng em bảo em không làm lớp trưởng được bởi em không thể nghe rõ cô giáo nói gì nếu như không thấy miệng cô và em lớn tuổi hơn các bạn vì khi em sáu tuổi em vẫn còn đang học cùng các bạn ở trường Nguyện Đình Chiểu.

Hôm kia em rón rén lại sau lưng chị, em định sẽ làm chị giậc mình, nhưng chị biết vì thấy bóng em trên màn hình tivi, bấc giác chị quay lại làm em giật mình. Tự nhiên thôi, chị đưa tay lên ngực em và nghe tim em đập thình thịch, chị cười nói "Tim Ngọc đập quá trời nè" rồi em hỏi "Sao Ngọc không nghe?", bỗng dưng thương em quá đỗi, em bị tước mất cái quyền được lắng nghe tiếng con tim - âm thanh của sự sống, lắng nghe tiếng tíc tắc đồng hồ, em không thể nghe tiếng vo ve của cánh ruồi, em chỉ có thể nghe tiếng cuộc lờn phóng lớn...

Ngày em về Đà Lạt, em níu tay chị dặn dò "Ngọc đi Đà Lạt, chị nhớ Ngọc nha!"


Làm sao quên được em, thiên thần của chị!
.
===================
.
24/9 sinh nhật em.
.
Cuộc gọi từ Đà Lạt.

No comments:

Post a Comment