Sunday, September 13, 2009

Ông nội

Tuần sau là giỗ đầu của ông nội, con cũng không ngờ thời gian trôi nhanh tới vậy. Nội xuống sức thấy rõ vào chiều Chúa Nhật tháng sáu năm 2008, trong khi EURO 2008 đang nóng dần, còn nội thì yếu dần.

Chiều hôm trước, thấy con tần ngần trước bàn thờ nội, em hỏi con có tin không khi thắp nhang cho nội. Con bảo không. Con chỉ thắp nhang vì trước đây, nội vẫn thường thắp nhang cho ông bà cố vào mỗi chiều, đúng 6g. Con thắp nhang vì con muốn mình không quên thói quen của nội.

Con vẫn rất ân hận vì khi nội trút hơi thở cuối cùng, con đã không ở nhà, và khi về đến nhà rồi, nhìn nội nằm đó, con vẫn không tin nội đi, và khi chị bảo con đi đón mẹ, trên đường về, con vẫn không tin nội đi, tối hôm qua, khi cả nhà quây quần đọc kinh, nội còn hôn thằng Đô, con bé Bông ... con cũng hôn nội ... lần cuối...

Con nhớ những buổi tối học bài xong sớm con qua xem phim cùng nội, con nhớ những buổi chiều ngồi nghe nhạc cùng nội, con nhớ buổi cơm gia đình có nội bao giờ cũng tươm tất hơn, con nhớ hai lần nội mổ ung thư, con nhớ những ngày cuối đời nội thèm ăn đủ thứ nhưng lại chẳng ăn được bao nhiêu ...

Con nhớ lúc nhỏ nội chở hai đứa tụi con đi học mẫu giáo trên chiếc xe đạp cũ bây giờ cho thằng Đô, con nhớ tấm lưng nhăn nheo của nội, con nhớ thói quen quệt mắt của nội, con nhớ hơi thở khò khè những đêm trời trở gió, những đêm cuối tháng 8...

Những tháng cuối nội ốm đi nhiều, nằm ván cấn xương rất đau, vậy mà nội chỉ dám hỏi mẹ mua giúp cho tấm nệm xơ dừa rẻ tiền...

Tuần sau, giổ nội, con nhớ nội... nội ơi ...
.


-------------------------

.

Cách đây mấy hôm, trời mưa tầm tã, chị hai bị té xe. Thương quá!

.

Hôm nay trời nắng khô ráo, gió lặng như tờ, chị hai cũng té xe. Kỳ quá! Mà cũng thương quá trời. Trầy trụa cả chân tay...

.

Lục tủ thuốc, chị hai nhăn nhó nhờ mình bóp dầu. Cái chai "dầu xoa bóp Huế" sao quen vậy cà...

.

Hai chị em ngồi lặng như trời hôm nay đứng gió.

Năm ngoái, à không, hơn một năm trước, tối nào cũng xoa bóp tay chân cho nội bằng cái thứ dầu này. Dầu còn, sao nội không còn?

.

Nhớ quá, nội ơi!

.

7/10/2009



------------------------------



Xe đạp…



Hôm nay đọc được lá thư của một người anh trai gửi cho em mình. Trong thư người anh bày tỏ sự tự hào khi nhận được thư nhà mẹ kể rằng em trai anh đã có thể tự đạp xe đến nơi sinh hoạt. Xa hơn niềm tự hào về chuyện biết đi xe đạp là lời nhắn nhủ làm người trưởng thành của người anh xa nhà…

Nhắc về xe đạp. Đó là cả một khung trời nhiều kỷ niệm gắn với những người thương yêu.

Chiếc xe đạp cũ ông nội dung để chở chị em tôi đi học mẫu giáo…Xe đạp tống ba đấy.
Chiếc xe đạp nhỏ xíu, đầu tiên trong đời tôi được cưỡi trong niềm hoang mang mất lái.
Chiếc xe đạp của con bé hàng xóm mới cón mà đêm đêm tôi nằm mơ được đạp thử một lần.
Chiếc xe đạp của nội mà những buổi chiều ba mẹ vắng nhà tôi lén lút chạy ra đường lớn, chỉ để mọi người thấy “ta đây cũng có xe đạp”.
Những chiếc xe đạp của bọn bạn ngày ngày đến trường mà dù ao ước cũng không bao giờ có một chiếc đạp đến trường, bởi nhà tôi cách trường 5 phút đi bộ…
Và chiếc xe đạp màu đen tôi yêu thích, trên yên xe là dấu bút xóa, đánh dấu năm tháng cấp ba của cuộc đời tôi “C14”, “B16”, “A10”.

Xe đạp, một thứ phương tiện đơn sơ mà trong cuộc đời ai đó cũng có cơ hội thử (xác xuất được thử rất cao, đồ rằng 1000 người thì có 999 người từng đi xe đạp).

Cái thứ phương tiện thương thương này xuất hiện ở khắp mọi nơi trong cuộc sống. Thỉnh thoảng mon men vào văn học, nhất là loại văn học tuổi học trò, có những câu như thế này trên các báo HHT hay MT “chiếc lưng hắn đẫm mồ hôi, đôi chân guồng cỗ xe đạp leo dốn…”; rồi âm nhạc, có một bài hát khá nổi tiếng nói về xe đạp, à không, nói về chuyện tình xe đạp “quay đều quay đều …” (sau đó là gì nữa thì quên mất rồi); và cả trong phim ảnh cũng không thiếu…

Và thế là tuy cũ kỹ, lạc hậu nhưng xe đạp vẫn cứ tồn tại trong cuộc đời con người như con trâu cái cày đối với người nông dân.

…nhớ tiếng cười trẻ con đằng sau lưng nội, những buổi chiều tan học…lớp mầm…











Looking Back - Yiruma


No comments:

Post a Comment