Sunday, September 6, 2009

Nhớ ...








Kết tình huynh đệ 2006
Sông Thao - Sông Hàn











Nhớ những kẻ xa ...



Chợt nhớ tiếng ghi ta của anh
Nhớ nồi cháo lươn của chị
Nhớ cả củ khoai lùi, chảo ... cà phê

..


Ngửa mặt lên trời tự hỏi, ở nơi nào đó xa xôi, có ai cũng nhớ đêm hôm đó?

.

==========

.

Lâu rồi mới thấy chị online, và cũng lâu rồi chị mới chạy vào hỏi "rảnh không em, chị buồn quá". Vậy ra cuộc sống xa xứ là vậy, những giây phút buồn ơi là buồn tự dưng cần một người xa.

.

Chị chẳng nói lý do chị buồn, mình cũng không hỏi lý do chị buồn, vì có hỏi chị cũng sẽ không nói, chị là vậy. Không nói những chuyện không liên quan tới người nghe. Nhưng mình đoán, chắc cũng trúng, nên chị nói quá chừng. Lâu rồi mới nghe chị nói nhiều thế ...

.

Chị hỏi "nhỏ có buồn không?", có chứ chị, em buồn nhiều. Chị nói chị cũng buồn nhiều, những người bạn của chị, cuộc sống nơi xa của chị, chị buồn vì nhớ nhà, nhớ mấy đứa cháu, chị nhớ HĐ.... chị có nỗi buồn cũng lớn lắm, nỗi buổn ế chổng mông..

.

Chị hỏi về khoảng trống mình vẫn chừa mỗi khi đi trại, chỗ trống có còn trống không? Có ai ngồi ở đấy chưa? Sao chẳng để ai ngồi? Mình bảo không biết nữa, không biết vì sao mình đóng ở đó cái dấu mang tên ba người đặc biệt. Một người tuyên hứa cùng mình, một người mình dẫn lên tuyên hứa và một "cộng sự". Cả ba con người đó, chắc mình chẳng bao giờ có cơ hội ngồi cùng một lần nữa. Nhưng mình vẫn giữ.

.

Chị bảo chị sắp về. 10 ngày. Chị không muốn mình nói cho ai khác. Chị chán những cảnh bội bạc. Chị ghét những kẻ bán đứng niềm tin của chị, chị bảo "khi chị tin, chị tin bằng tất cả con tim và khối óc, nhưng chị mà mất niềm tin, thì chị mất trắng". Đó cũng là câu nói chị nói với mình, ngày chị trao gửi thiếu đoàn trong tay mình. Thiếu sinh chị gửi mình, mình chẳng giữ nổi ai. Có lỗi quá.

.

Chị về, chị muốn lấp khoảng trống bên cạnh mình, chị muốn thử một lần giúp mình không lạnh nữa, giúp lửa trại ấm hơn trong lòng mình.

...

.

==========

.

ngày 25 tháng 9 năm 2009

Chị Kim Bò nợ Hải...Tặc 1 câu chuyện chưa kể.


.

-----

.


Chị gọi về kể tôi nghe giấc mơ của chị, giấc mơ rộng thênh thang, trong giấc mơ đó, chị bảo chị thấy chị tìm đến khúc sông cạn, vắng người qua lại bởi chỗ đó nguy hiểm, đá lởm chởm lại rêu phong trơn trợt, đi lang bang ở đó té bất tỉnh như chơi. Nhưng chị thích nơi đó, chị thường đến đó, cả trong những giấc mơ. Tôi thích giọng chị mỗi khi chị thì thầm như thế, mặc dù đôi lúc qua điện thoai, tôi không thật sự nghe hết chị nói gì, nhưng tôi thích lúc chị xuống tông giọng thấp nhất, lúc đó, tôi có cảm giác, chị không đang kể chuyện cho tôi, chị đang kể cho chính chị. Cảm giác đó, rất thật…



25/12/2009



========================
.

Trời mưa không tiễn người thương đi
Góc vắng vang khúc nhạc bỏ quên
Hai trời hai cảnh những hẹn hò
Mai sau chắc gì lại thấy nhau
…[chị đi rồi]…

19/1/2010

No comments:

Post a Comment