Tuesday, September 29, 2009

Thương


Hôm nay tính làm cho xong mấy món quà để mang đi cho nhóm, nhưng tay đau quá, mới xong phân nữa, chắc để mai làm tiếp, cũng còn xấp tài liệu phải đọc. Quải quá!

--------------

Chiều nay gặp phụ huynh, có nói chuyện đôi chút. Chẳng nói gì nhiều, quanh đi quẩn lai cũng chỉ là chuyện về các em, chuyện về mình với các em.

Từ ngày cầm đoàn, mình chả ngán việc gì, chỉ ngán mỗi cái gọi là "công tác phụ huynh" thôi. Đã dính vào phụ huynh thì đồng nghĩa với não phải hoạt động với công suất tối đa. hic. Tê tái cả não.

Chẳng phải mình là đồ dỏm hay hàng nhái mà sợ phụ huynh đến vậy. Chỉ bởi trước các em mình tự tin thế nào thì trước phụ huynh mình lại cảm thấy bối rối thế nấy. Có lẽ tuổi đời còn ít cũng là một trong những nguyên nhân làm mình thiếu tự tin.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, được phụ huynh quan tâm hỏi han chuyện vui chơi của con em, mình cũng thấy vui, điều đó có nghĩa HĐ không phải nhà trẻ cho trẻ vị thành niên. Thỉnh thoảng một cô phụ huynh mìm cười và nói "Con vất vả quá!" cũng đủ tiếp thêm sinh lực cho mình dấng bước trên con đường mịt mù, hay chỉ đơn giản đi trước khi đi trại một bác phụ huynh "gửi con chút trái cây cho các em", chỉ cần những điều nhỏ bé đó, tự dưng mình hạnh phúc kinh khủng.

Mình chơi với mấy đứa lớn còn đỡ, chứ mấy chị ngành Bầy mới cực, tới CN là điện thoại réo liên tục, nhất là những hôm xuất du hay đi trại, điện thoại reo phát quạu, vậy mà vẫn không quạu. Quá trùm!

Hôm kia có cô phụ huynh hỏi mình có thấy cực không, cực chứ, dĩ nhiên là cực rồi. Tự dưng CN nào cũng phải vô nhảy nhót, ca hát với "người dưng", cực chứ, dĩ nhiên là cực rồi. Lại còn phải ôn luyện Morse và Semaphore thường xuyên nữa, cực chứ, dĩ nhiên là cực rồi. Lúc nào cũng phải mày mò mẹo vặt làm mấy cái nút dây rối rắm, bình thường muốn cột cái gì cứ làm nút đơn là xong, cần gì phải màu mè nút dẹt hay thuyền chài, cực chứ, dĩ nhiên là cực rồi....

Vậy tại sao lại cứ thích cực nhỉ?! Chẳng biết tự bao giờ mình yêu nụ cười của các em, yêu cái trong sáng của tuổi thơ, yêu cả cái hờn dỗi của ai đó khi bị bắt đi ngủ sớm mà không được cho ăn khoai lang lùi nữa, yêu những đêm trăng sáng thức canh giấc cho mấy nhỏ...

Thế là hết cực.

Sẽ không còn cực nữa những khi được nghe Tiếng Rống Lớn của Sói Con, yêu cái băng reo của Thiếu Sinh, yêu lời Tâm Nguyện Kha Sinh, yêu buổi lễ lên đường của "người trưởng thành", yêu cái cách ai đó không gọi tên mình mà gọi "Hải Ngưu ơi, Hải Ngưu à"...

Thế là hết cực.

Vậy có sá gì cái chuyện tuổi đời thua kém khi các em tin ở mình, phụ huynh tin ở mình. Vậy có sá gì đoan đường dài phía trước không rõ đích đến. Vậy có sá gì khi dấng bước dẫn đường?

Thế là ...


.
Bài này hình như Hứa Vĩ Văn (mặc dù hok biết là ai, nhưng mà ghi ra cho có vẻ thông thái^^) cũng có hát, nghe cũng dễ thương, nhưng mình thích Lý hát hơn. Giọng hát của chị hòa với tiếng guitar mộc mạc, nghe chân thành quá!
.
Mình thích chân thành và sẽ cố sống luôn chân thành.
.

No comments:

Post a Comment