Thursday, September 3, 2009

Món quà ...


[Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hoặc cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó... -Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Nguyễn Ngọc Thuần-]
------------------


Mình kể chuyện gì khi kể chuyện quà ...


Ca sỹ Đàm Vĩnh Hưng mất nhẫn. Mất tận hai chiếc, tổng trị giá gần 4 tỉ. Đọc thấy có hẳn mấy bài viết khác nhau nói về chuyện này. Bên blog anh Goldmund phân thích ra rằng dựa trên tiền đóng thuế cuả anh này thì với thu nhập cuả anh phải mất đến 6 hay 7 năm không ăn uống chi xài gì cả mới đủ tiền mua hai chiếc nhẫn bị mất đó. Trừ khi đó là tài sản thưà kế hay quà tặng, đại loại vậy. Nhưng anh Hưng thì ai chẳng biết thuở hàn vi cuả anh là một thợ cắt tóc nghèo ôm mộng làm ca sỹ, rồi phải chép điã đem tặng miễn phí cho mấy quán cafe mở để khán giả quen tai, lúc đó mới bán được đĩa và dần dà thành ca sỹ nổi tiếng. Nếu có sẵn 4 tỉ thưà kế chắc anh đã không phải cực khổ tới vậy để được như ngày hôm nay, đeo hẳn một lúc hai chiếc nhẫn trị giá một căn nhà tương đối. Hay là anh có vấn đề về đầu óc ? Cái này thì không phải tiếp xúc với anh ấy mới kết luận được (mà nhiều khi tiếp xúc rồi còn chưa chắc kết luận đúng !). Còn về chuyện quà tặng, có bài báo trên VnExpress trích lời anh Hưng rằng đây là nhẫn anh nhờ người ta mua bên Mỹ. Tức là không phải quà tặng. Tức là không ai tặng nhẫn gá trị to thế cho anh để ngành thuế tha hồ có việc làm. Tức là anh Hưng đã buồn có thể sẽ còn buồn hơn. Tội anh Hưng.


Nhưng đó là chuyện xôn xao trong “làng giải trí Việt”, kể ra cho vui vậy thôi. Làng giải trí mà, lúc nào chẳng có chuyện để người ta giải trí. Anh Hưng hiện đang làm live show gì đấy to lắm, không biết tình hình thế nào nhưng gần đây thấy anh hăng hái lên báo nói chuyện gịật gân quá, chắc là anh muốn tăng thêm mức độ giải trí cho người khác. Mục đích là gì thì phải hỏi anh Hưng thôi. Còn mình thì không biết đâu. Mình chỉ thắc mắc vì không thể tưởng tượng ra được (nếu có thì) người ta tặng nhau những món quà trị giá hằng tỉ như thế để làm gì. Như đại gia hay thích tặng ô tô cho người đẹp, như người nổi tiếng hay thích tặng đồ quý giá cho nhau.. Nếu là vì tình cảm thì mình nghĩ có nhiều cách khác ít tốn kém và lùm xùm hơn, trừ khi việc lùm xùm là cố ý. Nhưng như vậy thì mục đích tặng quà hẳn không còn là mục đích đơn giản ban đầu, là để nói lên tình cảm cuả người tặng và để mang lại niềm vui cho người được tặng. Thế thì làm như vậy để làm gì nhỉ ?


Mình có thói quen giữ lại những món quà nhỏ, hàng đống thiệp đủ mọi dịp trong năm, và qúy nhất là những món quà hay thiệp tự làm. Mình cũng thích tự tay làm một cái gì đó để tặng cho người khác. Những thứ “handmade” như thế luôn chứa đựng tình cảm cuả người tặng và lưu lại trong lòng người được tặng. Sau này bận rộn, mình ít làm quà hơn nhưng ngay cả khi mua quà cũng chọn những thứ có giá trị nhỏ nhưng mang ý nghĩa với mình và người được tặng. Tặng quà mà cũng thấy vui như nhận quà. Tiếc là trong thời buổi mà đồ “handmade” cũng bày bán trong cưả hiệu thì càng lúc càng ít người hiểu được niềm vui đó..


..


Chuyện ngày xưa, để cưới được Mị Nương công chuá, chàng Sơn Tinh đã phải nhanh tay lẹ mắt chọn ra được một đống lễ vật hoành tráng để mang đến cho vua Hùng từ sớm. Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, một trăm thúng cơm nếp, hai trăm nẹp bánh chưng.. Cũng may vua Hùng mến tài Sơn Tinh, biết chàng là vua miền rừng núi. cố tình chọn toàn món trên cạn, chứ nếu mà vua đòi hải sản với sushi, chắc là Sơn Tinh không lấy được vợ, chắc là Thủy Tinh giờ đang đắc ý, và chắc là mỗi khi muà mưa tới nước ta sẽ không còn tình trạng ngập lụt giữa thành phố, mà có khi hằng năm báo chí lại thông báo nước ta có thêm núi, thêm rừng không chừng. Nói cho vui vậy thôi chứ chuyện đó đời nào xảy ra..


Đó là nói chuyện xưa, để thấy được vấn đề quà cáp (hồi đó gọi là lễ vật) vốn dĩ là một phần nền văn hoá lâu đời cuả ông cha ta. Dù là bản chất và tên gọi có biến đổi đôi phần, nhưng nhìn chung thì vẫn giữ nguyên nội dung và mục đích, là để chứng tỏ khả năng cuả mình và để lấy lòng người khác. Người càng tài, cầu cạnh chuyện càng lớn thì quà tặng phải càng to. Người có thân phận càng lớn, bụng càng to và càng nhiều người tài cầu cạnh, thì yêu cầu quả tặng lại càng gắt gao. Chuyện xem ra không thường chút nào, nhưng dần dà thấy môi người đều xem như bình thường. Ấy là “lễ vật”, mà lễ vật thì là chuyện quá bình thường trong xã hội phong kiến còn gì. Chỉ hơi lệch một chút là chế độ phong kiến thì đã qua tương đối lâu, nhưng chắc cũng không ảnh hưởng lắm, ăn nhằm gì, miễn còn có người nhận..


Nói vâỵ thôi chứ thử nghĩ mà xem nếu ngày xưa vua Hùng chỉ dựa vào tài năng để kén rể thì hẳn nhiên người ta không phục. Nên vua mới lấy chuyện lễ vật làm cái cớ để kén được rể hiền. Cái cớ nho nhỏ đó cũng chính là một phần rất dễ thương trong nền văn hoá Á Đông vốn xem trọng lễ nghĩa. Không phải tự dưng mà miếng trầu trở thành đầu câu chuyện. Yêu nhau thì cởi áo (í à) cho nhau, xong về nhà lại bảo mẹ là qua cầu gió bay.. Món quà nho nhỏ trở thành tín vật, thành vật đại diện cho sự quý mến nhau, thành sự đánh dấu cho mối quan hệ khi trở nên sâu sắc. Nếu cứ giữ nguyên bản chất là cái cớ nho nhỏ, hồn nhiên như thế thì hẳn là đẹp biết bao..


Còn chính những món quà mà chỉ mượn cớ là quà chứ thực ra là bán buôn, đổi chác mới là thứ làm xấu đi vẻ đẹp lâu đời cuả văn hoá Việt Nam. Thời buổi mà vật chất đi kèm theo vật giá thì lại càng cần hơn sự trong sáng và những món quà cho nhỏ mang nặng giá trị tinh thần. Tặng quà là một nét đẹp, nên nhân rộng chứ đừng xoá bỏ, cái cần xoá bỏ là nếp hẳn lâu đời về sự gian lận, đổi chác mà thôi. Ví như anh Đàm Vĩnh Hưng mà lên báo nói rằng tôi làm mất chiếc áo hôm qua nhặt được trên cành hoa sen ở đầu đình trong khi tát nước, chuyện chắc không rộn vậy, mà người ta không chừng còn yêu quý anh hơn vì biết gìn giữ những giá trị vô hình. Nhưng nói vui thế thôi, dĩ nhiên báo chí thì dù là trang “giải trí” cũng không đăng những chuyện như thế, nhưng ai cấm được việc nghĩ về những điều tốt đẹp..


Tự nhiên mình nghĩ nếu trước khi mất nhẫn mà anh Hưng bán quách hai chiếc nhẫn giá 4 tỉ để làm quà cho trẻ em vui trung thu. Không biết chuyện có lùm xùm vầy không, không biết ngành thuế có hỏi anh kiếm đâu ra nhẫn 4 tỉ không, còn mình nghĩ thì thấy vui vui khi có những đưá trẻ được nhận quà..
..


-Land-


Ngày12.8.2009

No comments:

Post a Comment